Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 118: Đến cùng cô là ai



Thủy Miểu Miểu không nghĩ tới tan việc, lại thấy được Thẩm Mặc Thần.

Anh dựa vào trên cửa xe, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, phun ra khói dày đặc.

Ánh đèn đường bao phủ trên thân anh một tầng ánh sáng mông lung.

Anh hơi nheo hai mắt lại, xem như trong sương mù dày đặc, nhìn về phía ánh mắt của cô, cũng sắc bén.

Thủy Miểu Miểu cảm giác khí tràng không đúng.

Cô lo lắng chạy qua, nhu thuận hỏi: "Làm sao rồi hả? Anh lại không vui."

Thẩm Mặc Thần để rơi thuốc lá ở trong tay, thâm thúy nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, hỏi: " bốn năm trước Hạ gia phá sản, chuyện này cô biết không?"

Trong mắt Thủy Miểu Miểu ngừng một trận, giật mình, sương mù ướt át tràn ngập bên trên đôi mắt, chân thực lắc đầu.

"ra tay là Dạ Lăng Dật." Thẩm Mặc Thần tiếp tục nói.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy, trái tim mình giống như là bị cái gì đâm một cái, đột nhiên lại bén nhọn, từ bên trong chảy ra dòng máu một giọt một giọt.

Không khí đều cảm thấy mỏng manh.

Cô hoảng hốt nhìn Thẩm Mặc Thần.

"cha Hạ Vãn là Hạ Chấn Quốc nhảy lầu tự sát, mẹ Hạ Vãn là Lục Tú Nhân khóc mù con mắt, Hạ Vãn bị trường đuổi học, bây giờ không biết kết cuộc ra sao. Mà ảnh chụp Hạ Vãn không phải là cô." Thẩm Mặc Thần sắc bén nói.

Thủy Miểu Miểu lui về sau hai bước.

Cái tin tức này quá khiếp sợ, trong nháy mắt, trong đầu cô trống rỗng.

"Vãn Vãn, mẹ đưa con đi nước Mỹ, về sau con cũng không nên quay lại, con gái mẹ, cần hạnh phúc, thực xin lỗi, Vãn Vãn, coi như con hồi báo ân tình mẹ nuôi của con, có được hay không?" bên tai Thủy Miểu Miểu vang tiếng khóc Lục Tú Nhân.

Lúc ấy cô bị trói, trong miệng bị nhét vải, không thể nói chuyện, chỉ có thể lẳng lặng chảy nước mắt, giống như là quân cờ bị ném bỏ.

Thẩm Mặc Thần nắm chặt tay Thủy Miểu Miểu, không cho cô trốn tránh, hỏi: " đến cùng cô là ai?"

Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu, kiên định nhìn Thẩm Mặc Thần, tiếng có chút tắc nghẹn, nói ra: "Tôi đã nói qua, tôi là Thủy Miểu Miểu, khi ra đời, bị Hạ gia ôm sai, Hạ gia coi như con gái nuôi, về sau, Hạ Vãn chân chính trở về, tôi được đưa đến nước Mỹ, ảnh chụp anh thấy là Hạ Vãn về sau."

Thẩm Mặc Thần thâm thúy nhìn Thủy Miểu Miểu, thăm dò hỏi: "cô qua nước Mỹ khi nào?"

"7 năm trước, 18 tuổi, khi tốt nghiệp trung học. Nếu như anh không tin, có thể đi xem ảnh tôi tốt nghiệp thời cấp ba, thầy giáo hoặc là bạn học nơi đó, hẳn là đều có." Thủy Miểu Miểu nói ra.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống.

Chín năm trước Anh và Tư Tư đã quen biết rồi.

Nếu như Thủy Miểu Miểu nói đều là thật, như vậy, cô thật không phải là Lý Tư Tư rồi.

Thế nhưng mà, vì sao bọn họ lớn lên giống nhau như vậy?

"tại sao Hạ gia phải đưa cô đi?" Thẩm Mặc Thần sắc bén hỏi.

Thủy Miểu Miểu rũ mắt, lông mi hơi hơi run rẩy, trong mắt chảy qua nước như lưu quang.

Có chút trí nhớ, lột ra, nhất định sẽ là máu chảy đầm đìa.

Thế nhưng mà, vì để cho anh xác nhận cô không phải là Lý Tư Tư, cô cũng chỉ có thể nói ra: "Hạ gia và Dạ gia quan hệ thông gia, Hạ Vãn chân chính trở về, Hạ gia sợ tôi quấy rối, đưa tôi đi."

Thẩm Mặc Thần vặn lên lông mày, ánh mắt ảm đạm đi.

Cô nói, ăn khớp với anh điều tra, cô thật không phải là Lý Tư Tư.

Thủy Miểu Miểu đưa chìa khóa xe cho Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần nhìn cô thật sâu một chút, cầm chìa khoá, đưa tư liệu tới trong tay Thủy Miểu Miểu, mở cửa xe, nghiêng thân thể chui vào trong xe.

Trong nháy mắt, Thủy Miểu Miểu cảm thấy Thẩm Mặc Thần rất mất mát, rất suy sút, thâm u trong mắt có tia ưu thương chảy qua.

Anh nhất định rất yêu bạn gái mình, cho nên, biết cô không phải, sẽ mất mác, sẽ khổ sở.

Chỉ là, cô thật sự không phải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.