Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 120: Buổi tối kia ở nước Mỹ là có ý định hay ngẫu nhiên



"Thực xin lỗi, Vãn Vãn, Thực xin lỗi, Vãn Vãn." Lục Tú Nhân không ngừng nói ra.

"Không sao, chuyện đã qua, con đã không còn nhớ rõ rồi." Hạ Vãn bình tĩnh nói, ngồi xổm xuống, nhìn con mắt của Lục Tú Nhân, dịu dàng hỏi: "Con mắt có thể trị hết, ngày mai con dẫn mẹ đi bệnh viện mắt khám con ngươi."

Lục Tú Nhân khóc lớn hơn, thân thể cũng run rẩy.

Cô con gái ruột thịt, khi Hạ gia phá sản, cầm đi đồ, vật đáng giá duy nhất trong nhà.

Một năm trước trở lại một lần, đòi tiền bà, bà không có, lại biến mất lần nữa rồi.

Tình người ấm lạnh.

Tiếng Lục Tú Nhân nghẹn ngào: "Đều là đáng đời mẹ, mẹ không nên vì con gái ruột thịt của mình đối với con như vậy, Thực xin lỗi, Vãn Vãn, mẹ sai rồi, con có thể tha thứ cho mẹ sao?"

Ngay từ đầu, khi Thủy Miểu Miểu bị trói đưa đi nước Mỹ, cô thật không hiểu.

Cô yêu gia đình, yêu thương ba mẹ, vì sao trong một đêm, sẽ trở nên tuyệt tình như thế.

So với sinh hoạt gian khổ, để cho bàchịu dày vò chính là bị vứt bỏ thống khổ, lòng chua xót bất đắc dĩ.

Cho nên đoạn thời gian này trôi qua hôn thiên ám địa, vô tri vô giác.

Thế nhưng mà về sau có Viêm Viêm, cô bắt đầu hiểu rõ, làm người cha mẹ, vì chính hạnh phúc con gái mình, làm hi sinh gì đều nguyện ý.

Dần dần, thời gian cùng trưởng thành, đã để cô quên đi ôm lấy oán niệm cùng căm hận.

Thủy Miểu Miểu nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên tha thứ, nếu không phải mẹ dưỡng dục, nói không chừng con đã sớm chết, huống chi mẹ còn đưa con qua nước Mỹ đọc sách."

Lục Tú Nhân buồn bực khóc.

Thủy Miểu Miểu ôm bờ vai của cô, vỗ vỗ bả vai, trấn an nói: "Hết thảy sẽ tốt lên."

Lục Tú Nhân khóc một hồi, nhẹ nhàng tình tự, nắm chặt tay Thủy Miểu Miểu, cấp bách nhắc nhở: "Vãn Vãn, tiểu tử Dạ gia này là ác ma, từ khi nó bắt đầu tiếp xúc với con, chính là vì muốn chiếm đoạt Hạ gia của chúng ta, căn bản không phải nó thật tâm thành ý muốn cưới con, là mẹ và ba con hám lợi đen lòng, mới có thể bị Dạ gia lừa, Vãn Vãn, về sau nhất định con cách xa Dạ Lăng Dật một chút."

Thủy Miểu Miểu rất bình tĩnh nói: "con và anh ta không còn liên hệ rồi."

"Vậy là tốt rồi, đúng rồi, cha mẹ con đối với con tốt không? Con đi nước Mỹ không lâu, thì mẹ con tới tìm mẹ, hỏi mẹ muốn địa chỉ của con, nhất định bọn họ rất yêu thương con?" Lục Tú Nhân cảm thấy vui mừng nói ra.

Trong mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên một tia hồ nghi, hỏi: "mẹ nói mẹ con 7 năm trước đến hỏi mẹ muốn địa chỉ của con?"

"đúng, bà nói về sau sẽ chiếu cố thật tốt cho con, còn để cho chúng ta ngừng cấp phí sinh hoạt cho con." Lục Tú Nhân nói ra.

Thủy Miểu Miểu nhướng mày.

Về sau cô đi nước Mỹ, căn bản không có người cho cô phí sinh hoạt, thời gian vô cùng dày vò.

Nghe nói một năm sau khi mẹ ruột cô sinh ra cô, thì buồn bực sầu não mà chết rồi.

Này, là ai tìm đến Lục Tú Nhân?

Ở nước Mỹ, cô bị hạ dược, đến tột cùng là có ý định, hay là ngẫu nhiên.

"mẹ làm sao xác định bà là mẹ của con?" Thủy Miểu Miểu hỏi.

" trước đó mẹ còn tưởng rằng ôm sai con, nhưng mà về sau mới biết được, con và hạ Vãn không cẩn thận bị đổi rồi. Hạ Vãn gọi bà là mẹ, cho nên mẹ xác định là mẹ của con." Lục Tú Nhân hồi đáp.

Thủy Miểu Miểu hiểu rõ rồi.

Như vậy, 7 năm phía trước tìm Lục Tú Nhân cũng là Tả Doanh Doanh rồi.

Thì ra Tả Doanh Doanh đã sớm biết cô ở nước Mỹ, mà lại, còn có ý để Lục Tú Nhân không cho cô phísinh hoạt.

Chẳng lẽ, lần đó hạ dược cũng có quan hệvới Tả Doanh Doanh?

Không phải vậy vì sao Tả Doanh Doanh hiểu rõ địa chỉcủa cô, lại chưa từng xuất hiện?

Một đêm này, Thủy Miểu Miểu tâm sự nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.