Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 121: Anh một đi không trở lại rơi, tôi liền trả lời anh



Ngày thứ hai, cô mang theo Lục Tú Nhân đi đến bệnh viện kiểm tra mắt.

Kiểm tra kết quả không quá lý tưởng.

Mắt Lục Tú Nhân không phải bởi vì khóc thời gian dài dẫn đến thị giác mệt nhọc, mà chính là, não bộ có khối u, đè lên thần kinh thị giác.

Thủy Miểu Miểu biết một chút, phẫu thuật não tồn tại nguy hiểm rất lớn, tiền phẫu thuật cũng cần tầm 7 vạn, nếu như phát sinh tình huống khẩn cấp khác, cần dùng tri phí càng nhiều.

Mà cô, bán toàn bộ đao cũng không có nhiều tiền như vậy.

Trên đường trở về, Thủy Miểu Miểu giữ im lặng.

Ngược lại Lục Tú Nhân trấn an Thủy Miểu Miểu nói: "Mẹ đã già, nhìn không tốt cũng không sao, không cần lo lắng, mẹ đã mù ba năm, quen thuộc bóng tối. Nhắm mắt làm ngơ, còn dễ chịu một chút."

Thủy Miểu Miểu muốn nói lại thôi, sau khi suy tư, nói ra: "Mẹ, con đón mẹ về Ninh Xuyên ở."

Lục Tú Nhân hiện lên nụ cười, nói ra: "Đứa trẻ ngốc, nếu con đón mẹ qua Ninh Xuyên, cha mẹ ruột của con sẽ ghen ghét, mẹ đã quen thuộc cuộc sống ở nơi này rồi."

"Con và họ không ở cùng một chỗ, bọn họ sẽ không ghen." Thủy Miểu Miểu xác định nói.

"Mẹ không muốn rời đi nơi này, nơi này có kỷ niệm của mẹ và cha con, nói không chừng, con gái mẹ sẽ trở về tìm, mẹ muốn ở chỗ này đợi nó." Lục Tú Nhân thương cảm nói.

"Tôi đã biết."

Lúc Thủy Miểu Miểu rời đi, đưa 1 vạn còn lại trên người cho Lục Tú Nhân, lưu lại số di động của mình, nói ra: "Muốn mua gì ăn gì thì mua cái đấy, nếu có khó khăn gọi điện thoại cho con."

"Con đi trên đường cẩn thận." Lục Tú Nhân đứng ở cửa ra vào, trông về phía xa, tiễn Thủy Miểu Miểu rời đi.

Thủy Miểu Miểu trở về Thành Châu, trong lòng vẫn giống như đè nén cái gì, nặng nề, không dễ chịu.

Cô không có trực tiếp đi ra trạm xe lửa, mà chính là đi tới nơi trước kia sinh hoạt.

Thành Châu đã từng là khu biệt thự hiển hách một thời, hiện tại, cũng theo thời gian, chậm rãi mất đi hào quang.

Thủy Miểu Miểu nhìn nhà trước kia của cô và Dạ Lăng Dật, cảnh còn người mất, nhà vẫn còn, mà cô và Dạ Lăng Dật, đã thành hai đường thẳng song song.

Một chiếc Bugatti Veyron màu bạc trắng lái tới, tốc độ rất nhanh.

Thủy Miểu Miểu định tạt sang cạnh.

Chiếc xe kia lại đụng thẳng về phía cô.

Thủy Miểu Miểu kinh hãi mở to hai mắt, chạy ra phía sau cái cây.

Xe lại dừng hoàn toàn trước cái cây có 3 cm.

Thủy Miểu Miểu ôm cây, dọa đến chân có chút như nhũn ra.

Người đàn ông trong se nhếch khóe miệng khinh bỉ, anh ta từ trên xe xuống.

Cao lớn, thẳng tắp.

Mặc thân âu phục màu đen.

Tóc vuốt thẳng lên.

Mang theo kính râm to, gác trên sống mũi.

Bờ môi rất mỏng

Mặt vô cùng lập thể.

Đẹp trai vô pháp vô thiên.

Toàn thân lại bao phủ ý vị cấm dục lạnh như tiên.

Cuồng ngạo, lạnh lùng, phiêu dật.

Quả nhiên người cũng như tên —— Dạ Lăng Dật

Nhìn thấy anh ta, Thủy Miểu Miểu cảm thấy có chút hô hấp không được, đại não đình trệ.

Anh ta lấy kính râm xuống, khẽ nhìn thoáng qua Thủy Miểu Miểu, trong ánh mắt sâu thẳm không có nửa điểm gợn sóng, giống như nhìn một người xa lạ.

So với bảy năm trước càng thêm thành thục, tản ra khí diễm ngạo nghễ của thiên tử.

Trái tim Thủy Miểu Miểu giống như là bị cái gì đâm vào, đau đớn tới quá đột nhiên, cô không kịp suy nghĩ, không muốn đi làm rõ.

"Bác gái này, xin hỏi, biết đường Hương Chương đi như thế nào không?" Dạ Lăng Dật lạnh lùng hỏi.

Bác gái?

Thủy Miểu Miểu nhìn thoáng qua bốn phía, không có người, chỉ có vô và Dạ Lăng Dật.

Đậu phộng.

Bác gái là chỉ cô sao?

Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng, trong mắt lóe lên giảo hoạt, hai tay vòng ngực, khiêu khích nói ra: "Anh một đi không trở lại, tôi sẽ nói cho anh biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.