Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 122: Cút oanh liệt như thế



Ánh mắt Dạ Lăng Dật đột nhiên lạnh lẽo, bắn ra ác liệt, phun một chữ từ trong kẽ răng ra: "Cút."

"Tuân lệnh." Thủy Miểu Miểu lên tiếng, quay người rời đi.

Dạ Lăng Dật nhìn bóng lưng Thủy Miểu Miểu, tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay bộc phát.

Cửa mở ra.

Người làm bên trong ngạc nhiên hô: "Thiếu gia, cậu trở về rồi hả?"

"Ừm." Dạ Lăng Dật lạnh lùng lên tiếng.

Mẹ của anh ta Trương Thiểu Phân vội vàng chạy tới, nhìn Dạ Lăng Dật từ trên xuống dưới, tự hào nói: "Con của mẹ so với lần trước càng đẹp trai hơn."

Dạ Lăng Dật khẽ động khóe miệng, đôi mắt liếc về phía sau, trên đường trống rỗng, trong mắt lóe lên ý lạnh, nói ra: "Mẹ, con có việc đi trước."

"Sao vừa trở về đã đi." Trương Thiểu Phân không thôi nói.

"Thị trưởng mời con ăn cơm." Dạ Lăng Dật lời ít mà ý nhiều, đeo kính râm, lên xe, gia tốc, thế nhưng chạy trên đường lớn cũng không có thấy Thủy Miểu Miểu.

Anh ta đánh tay lên tay lái, phát ra âm thanh chói tai.

...

Thủy Miểu Miểu ngồi xe lửa trở về, đôi mắt hờ hững nhìn về phía trước, mắt phải không ngừng nháy, cô dùng ngón tay ấn mí mắt phải.

Sao mắt phải vẫn nhảy?

Mắt phải, mắt trái, ngây ngốc không phân biệt được.

Điện thoại di động kêu lên, Thủy Miểu Miểu nhìn thấy là Tả Doanh Doanh.

Đậu phộng.

Mắt phải nháy, giám định hoàn tất.

Thủy Miểu Miểu nghe điện thoại, dựa vào ghế, dáng vẻ lưu manh hỏi: "Làm sao vậy, mẹ tôi báo mộng cho bà sao?"

Tả Doanh Doanh hừ một tiếng, âm dương quái khí nói: "Thủy Miểu Miểu, không phải cô nói Lâm Nam Vũ coi trọng cô sao? Chỗ tôi có mấy vé đi suối nước nóng, cô hẹn cậu ta trời tối ngày mai tắm suối nước nóng, cũng coi như gia đình tụ gặp đi."

"Ngại quá, mấy ngày trước chúng tôi chia tay, nguyện vọng này, tôi không thỏa mãn được bà." Thủy Miểu Miểu không quan trọng nói.

"Nên biết dạng như cô thêu dệt vô cớ, sao người ta lại coi trọng mặt hàng như cô." Tả Doanh Doanh khinh bỉ nói ra.

"À, mặt hàng này không lãng phí tiền điện thoại của bà, tôi cúp." Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng nói, chuẩn bị tắt điện thoại.

Tả Doanh Doanh không có cách nào với cô.

Giống như da dày không gì không phá rồi.

"Được rồi, được rồi, so đo với loại vô liêm sỉ như cô không có gì tốt, ngày mai sau khi tan học đến nhà tôi, tôi sắp xếp đối tượng hẹn hò mới cho cô, lần này cô biểu hiện tốt một chút, đừng làm mất mặt Thủy gia chúng ta." Tả Doanh Doanh cả giận nói.

Thủy Miểu Miểu không cho mặt mũi cúp điện thoại.

Tuy cúp sảng khoái, nhưng ngày thứ hai, vẫn phải xuất hiện trong nhà Tả Doanh Doanh.

Tả Doanh Doanh chuẩn bị cho cô một chiếc váy lụa trắng, vấn đề là, cái cái váy lụa trắng này ăn bớt ăn xén nguyên vật vậy sao?

Cổ áo hình chữ V, eo khoét, ngắn đến bắp đùi.

Cô chỉ cần cong eo, liền lộ ra quần lót rồi.

Thủy Miểu Miểu dở khóc dở cười, cái lão vu bà này mở Gà viện, nói không chừng sinh ý có thể rất tốt.

"Dì, để bà tốn kém nhiều không tốt, quần áo này, thích hợp với bà hơn." Thủy Miểu Miểu cười đùa tí tửng ném váy lụa trắng tới trước mặt Tả Doanh Doanh.

Tả Doanh Doanh đoạt lấy váy lụa trắng, ném vào người Thủy Miểu Miểu, không vui nói ra: "Đừng không biết điều, cái bộ này là bộ xuất sắc trong thời trang Milan năm nay, bỏ ra hơn bảy nghìn, hôm nay cô biểu hiện tốt một chút cho tôi, nếu dám đắc tội Trần cục trưởng, tôi sẽ cho cô chịu không nổi."

Thủy Miểu Miểu khiêu mi, bất động thanh sắc cúi người, nhặt đồ trên đất, nhếch khóe môi, tới gần Tả Doanh Doanh, trong mắt lóe lên tinh ranh, nói ra: "Dì, dì giới thiệu cho tôi người quyền cao chức trọng như thế, không sợ tôi thổi gió bên đầu hại chết dì sao? Dù sao, lúc ở nước Mỹ, bà hạ thuốc tôi, tôi còn không có quên đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.