Bất quá cô bất đắc dĩ nói ra, giống như vải quấn chân, vừa thối vừa dài.
Anh không chê phiền phức, cô còn lười nói.
Thủy Miểu Miểu khẽ cười nói: "Tiền của anh là anh, tôi tại sao phải dùng, dựa vào cái gì dùng? Tôi lại không là Lý Tư Tư bạn gái anh, đúng không? Thứ 5 tôi trả thẻ lại cho anh."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sâu nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu bị anh nhìn có chút co quắp, cằm dưới liếc cửa, sáng tỏ nói: "Tôi đi đây."
Thẩm Mặc Thần nhìn cô thật đi, trong mắt lóe lên một đạo lăng lệ, từ phía sau cô ôm lấy cô.
Thủy Miểu Miểu giật nảy mình.
Một giây sau, thì bị Thẩm Mặc Thần ném vào trong nước.
Đậu phộng, lập tức, ném cọng lông!
nói, giảng đạo lý, coi như hơi uy hiếp, lấy tính cách cô chân chó, cô chính mình biết nhảy.
Hiện tại cái mũi bị sặc nước, đặc biệt khó chịu, như hỏa thiêu, như kim châm.
Thủy Miểu Miểu từ trong nước bò đứng lên, không để ý tới trên mặt nước, ghé vào bên trên cạnh ao nắm vuốt cái mũi của mình, phun nước.
Thẩm Mặc Thần ngồi xổm ở trước mặt cô, nói: "Tôi nói cô có phải thật ngốc hay không, nhanh như vậy thì đi, là để cho người ta hoài nghi quan hệ của tôi và cô, hay là để người hoài nghi đến năng lực tôi, tôi cũng không phải bắn thì quân."
Thủy Miểu Miểu muốn khóc không nước mắt, vuốt nước bên trên mặt, nghiến răng nghiến lợi quát: "Anh sẽ không nói, đầu óc tôi nước vào."
Thẩm Mặc Thần nhìn cô xù lông mèo, hết lần này tới lần khác, con mắt hồng hồng, thật to, mang theo vài phần ủy khuất, điệu đà, bất đắc dĩ, điềm đạm đáng yêu.
tâm tình anh rất tốt, quét qua mấy ngày nay lo lắng, giương lên khóe miệng, nhảy đến trong ao, đứng bên cạnh Thủy Miểu Miểu nói ra: "Nhỏ giọng một chút, sát vách nghe thấy."
Thủy Miểu Miểu hướng phía Thẩm Mặc Thần lật ra, ghé vào ao, cái ót đối với Thẩm Mặc Thần tiêu tan thời gian hao tổn.
"Tôi không muốn nói chuyện với anh." thanh âm Thủy Miểu Miểu buồn buồn truyền tới.
Có lẽ là Thẩm Mặc Thần cũng cảm giác đến chính mình ném cô đến trong hồ làm có chút qua rồi.
"Cô bơi lội không tệ." Anh tán dương.
"Đồng dạng, thế giới thứ ba, lão đại tai nạn xe cộ, lão nhị liệt nửa người." Thủy Miểu Miểu lười nói qua khi còn bé đến thuận miệng.
Thẩm Mặc Thần cười, hỏi: "Muốn so một lần sao?"
trán Thủy Miểu Miểu đinh một tiếng, sáng lên, giống như là nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, nằm sấp nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, nhíu mày, trong mắt lóe lên giảo hoạt, hỏi: "Đánh cược gì?"
"Tôi thắng, anh cho tôi 7 vạn nguyên, tôi thua rồi..." Thủy Miểu Miểu suy nghĩ, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, nói ra: "Tôi viết giấy nợ anh 7 vạn nguyên." `
Thẩm Mặc Thần cười: " Cô thật đúng là cảm tưởng."
"Còn có, thì vòng quanh núi giả một vòng, anh để cho tôi năm mét." Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói.
"Tất cả thì hai mươi mét, cô muốn để 5 mét." Thẩm Mặc Thần nói ra.
"Tôi là nữ, nhỏ nanh xinh xắn không có khí lực, anh nam, thân thể khoẻ mạnh, cùng tôi đương nhiên không thể cùng một hàng bắt đầu, có đánh cược hay không?" Thủy Miểu Miểu mở to đôi mắt, linh động nhìn lấy anh, còn khiêu khích nhíu nhíu mày.
tâm tình Thẩm Mặc Thần tốt, không tính toán với cô, nói ra: "Tốt, thì để năm mét."
Thủy Miểu Miểu cười đi về phía trước năm mét.
Chỉ cần cô thắng rồi.
Thì có tiền giải phẫu rồi.
Thủy Miểu Miểu chắp tay trước ngực, hi vọng ông trời phù hộ cô đi.