Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 137: Sinh con cho tôi thì sao?



Thẩm Mặc Thần dừng một chút, ý thức được chính mình đường đột, ánh mắt mềm mại rất nhiều, nói ra: "Mặc kệ em thích người nào, sau khi kết hôn, tôi hi vọng em tuân thủ nghĩa vụ và trách nhiệm giữa vợ chồng."

Thủy Miểu Miểu cười khẽ, theo miệng hỏi: "Cái nghĩa vụ này, sẽ không muốn tôi sinh con cho anh chứ?"

"Sinh con cho tôi thì sao, giá cả em có thể tùy tiện muốn." Thẩm Mặc Thần không vui nói ra.

"Tôi lại không bán con." Thủy Miểu Miểu nói xong, trầm mặt, trở nên nghiêm túc, nói ra: "Kỳ thật, anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi, có nhiều thứ là phòng tuyến cuối cùng của tôi, không thể dây vào."

Thủy Miểu Miểu nói xong, không để ý tới Thẩm Mặc Thần, trực tiếp đi ra cửa.

Thẩm Mặc Thần không hiểu nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu mở cửa, gió mát đối diện, cô bó lấy quần áo, cũng không quay đầu lại rời đi.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần sâu mấy phần, như là đầm nước vạn năm, không thể dò xét.

...

Trên đường Thủy Miểu Miểu trở về, tùy ý đá cục đá nhỏ dưới chân.

Lần này, cô tính toán triệt để đắc tội Thẩm Mặc Thần.

Anh chắc chắn sẽ không giúp cô ký tên.

Nếu như muốn thuận lợi đề xuất thực tập, như vậy, cũng chỉ có nhảy qua Thẩm Mặc Thần, trực tiếp để chủ nhiệm kí tên.

Nghĩ tới đây, Thủy Miểu Miểu tăng thêm tốc độ trở về.

Sáng sớm, cô đứng trước phòng làm việc của chủ nhiệm chờ chủ nhiệm tới.

Giang Nam Phong đi qua, nhìn Thủy Miểu Miểu, nghi ngờ đến hỏi: "Đây không phải Thủy Miểu Miểu mang theo cá nhân hàng ngày đi học sao?"

Thủy Miểu Miểu nghe được anh ta trêu chọc, mím môi, trong mắt lướt qua tinh ranh, trêu chọc nói: "Anh không phải cá nhân hàng ngày không có... Nam Phong sao?"

Giang Nam Phong: "..."

Cô gái nhỏ này, mắng chửi người đều không mang theo chữ thô tục.

Trên mặt Giang Nam Phong xuất hiện tia đỏ, nói ra: "Ai nói với cô tôi không có cá nhân hàng ngày? Có muốn tôi cởi quần ra cho cô xem một chút."

Thủy Miểu Miểu cho Giang Nam Phong sắc mặt trắng.

Quả nhiên, vật họp theo loài, anh ta và Thẩm Mặc Thần là một.

Cô dứt khoát quay lưng lại, không để ý tới Giang Nam Phong, cầm lấy nắm tay trên cửa.

Giang Nam Phong nhìn cô, tò mò hỏi: "Rốt cuộc cô tới đây làm gì, chủ nhiệm khóa cô qua Bắc Kinh họp, tuần này không trở lại."

"Không phải chứ?" Thủy Miểu Miểu nhướng mày.

Nếu hôm nay cô không được trường học đồng ý, làm sao qua thực tập.

"Vậy anh biết, tôi muốn ký thực tập sớm, tìm ai không?" Thủy Miểu Miểu theo miệng hỏi.

Giang Nam Phòng chỉ mũi mình, đắc ý nhíu mày.

"Anh?" Thủy Miểu Miểu không thể tin được.

"Tôi là hiệu trưởng, tôi quyết định." Giang Nam Phong sảng khoái nói ra.

"Anh là hiệu trưởng?" Thủy Miểu Miểu nhớ đến hiệu trưởng của bọn họ là một ông già.

Giang Nam Phong gõ tay lên đầuThủy Miểu Miểu, nói ra: "Vật dụng hàng ngày này của cô hỏng rồi à, tôi đã lên chức được mấy tháng, hội nghị hàng năm cô không có tham gia sao? Hiệu trưởng là tôi thuyết trình."

Thủy Miểu Miểu chột dạ cười.

Cô thật sự không có tham gia, trách không được, không biết hiệu trưởng đổi, sai lầm a.

Cô còn chế giễu hiệu trưởng không có vật dụng hàng ngày, đây không phải là muốn chết sao?

Giang Nam Phong nhìn cô đã có kinh nghiệm, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.

"Đi theo tôi." Giang Nam Phong vừa cười vừa nói.

Thủy Miểu Miểu ngơ ngác đi theo Giang Nam Phong vào phòng làm việc của hiệu trưởng.

Giang Nam Phong lấy ra một tờ chứng minh, ký tên phía trên, đóng con dấu, đưa cho Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Một thức hai phần, cô ký tên, tôi muốn lưu hồ sơ."

Tự nhiên đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.