Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 139: Dì nuôi con lớn, sau đó ăn



"Chút nữa mình tới giúp cậu dọn nhà." Lê Bảo Y nói xong, cúp điện thoại, chạy đến chỗ Lê Việt, ôm anh ta từ sau lưng, nói cảm ơn: "Anh, cám ơn anh cho bạn em mượn phòng tân hôn, em yêu anh chết mất."

Lê Việt nắm chặt tay Lê Bảo Y, yêu chiều nhìn về phía cô, nói ra: "Về sau em ngoan một chút là được rồi."

"Ngoan, ngoan ghê gớm." Lê Bảo Y giả ngây thơ hôn một cái lên mặt Lê Việt, nói ra.

Lê Việt giương lên khóe miệng.

Lê Bảo Y nhún nhảy một cái đi ra ngoài, giúp Thủy Miểu Miểu dọn nhà.

...

Phòng của anh Lê Bảo Y không tệ.

Ba phòng ngủ một phòng khách.

Nghe Lê Bảo Y nói, là phúc lợi chỗ anh cô ấy nlàm, anh của cô ấy bỏ giá thấp ra mua.

Nhưng anh trai và cô ấy ở cùng một chỗ, cho nên, phòng trọ liền trống.

Chỗ này cách tập đoàn Hoàn Thần chỗ cô làm rất gần, ước chừng đi mất mười phút đồng hồ.

Chỉ là đoạn đường này, diện tích này, không có 4000 thì sượng mặt.

"Bảo Bảo, tiền thuê nhà chỉ có thể một tháng trả một tháng." Thủy Miểu Miểu xin lỗi nói ra.

Bảo Bảo ôm bả vai Thủy Miểu Miểu, hào khí nói: "Muốntiền thuê nhà làm gì, cậu ở chỗ này trông phòng hộ anh mình, quét dọn vệ sinh, tụ tập hơi người, anh mình không trả tiền cậu, đã băn khoăn rồi."

4000 tiền thuê nhà, cô thật sự có chút không đủ sức.

Phần ân tình này, trước thiếu, về sau cô trả.

"Cảm ơn, Bảo Bảo." Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý nói.

"Cám ơn cái gì." Lê Bảo Y nhìn về phía Viêm Viêm.

Viêm Viêm chạy tới chạy lui, thật cao hứng.

Lê Bảo Y nhíu mày, nhìn Viêm Viêm, hỏi: "Anh Viêm, sao vậy?"

Viêm Viêm dựng một ngón tay cái cho Lê Bảo Y, nói ra: "Không tệ, ánh mắt dì tốt hơn mẹ già."

Trong mắt Lê Bảo Y lóe lên tinh quang, trêu chọc nói: "Anh Viêm, nếu như lần quan hệ hữu nghị này của dì lại bất hạnh, con hãy cố đi theo dì đi, dì nuôi con lớn, sau đó ăn."

Viêm Viêm rũ cụp đôi mắt, bình tĩnh nhìn Lê Bảo Y, hỏi: "Dì khẳng định muốn gọi người bên cạnh là mẹ?"

Lê Bảo Y: "..."

Lê Bảo Y nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, ý vị thâm trường nói ra: "Đứa nhỏ nhanh miệng, thật là trò giỏi hơn thầy, đã đến trình độ đăng phong tạo cực."

Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái.

Kỳ thật cô muốn nói, đó là cậu chưa từng gặp qua cha Viêm Viêm, cậu gặp qua cha Viêm Viêm, liền biết cái gì là đăng phong tạo cực rồi.

"Người phụ nữ này, cậu còn không đi làm tóc trang điểm sao? Thật đúng là muốn ế tiếp." Thủy Miểu Miểu nhắc nhở.

"Ưu thừa kém quá sao? Sợ cái gì, mình quen thuộc thừa, đi, cùng đi, mình mời khách." Lê Bảo Y đè ép Thủy Miểu Miểu đi.

Thủy Miểu Miểu chỉ có thể đi theo cô.

Bọn họ đi tới một câu lạc bộ thục nữ cấp cao.

Lê Bảo Y đưa thẻ cho nhân viên.

Bọn họ liền được đưa tới phòng hóa trang chuyên nghiệp.

Có người đang giúp bọn họ trang điểm, còn có người cầm đồ tới hỏi thăm bọn họ muốn mặc không.

Thủy Miểu Miểu xem xét trường hợp này, liền biết tiêu phí không thấp.

"Bảo Bảo, gần đây cậu trúng số độc đắc à?" Thủy Miểu Miểu hồ nghi hỏi.

"Mua ba năm xổ số, tất cả trúng 50, nhiều nhất một lần 20 đồng, hắc hắc. Cái thẻ này là anh mình cho mình, anh mình có tiền." Lê Bảo Y cười hì hì nói.

Trong lòng Thủy Miểu Miểu có chút băn khoăn.

"Chờ mình lấy tiền lương mời các cậu ăn cơm a." Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý nói.

"Tiền lương ít ỏi của cậu vẫn là nuôi Viêm Viêm đi, dù sao mình chuyên hố anh mình hai mươi năm, hố thêm mấy năm, chờ anh mình tìm nàng dâu, mình sẽ không thể hố, nếu không chị dâu sẽ ghen, hiện tại, có thể hố, liền hố điểm đi, ha ha." Lê Bảo Y tặc lưỡi cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.