Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chuyên gia trang điểm hóa trang cho họ xong, đưa đến một sợi dây chuyền.
Thủy Miểu Miểu nhìn sợi dây chuyền này, đôi mắt trầm xuống.
Suy nghĩ có chút tung bay.
Nhớ kỹ, lúc cô vừa đáp ứng kết giao với Dạ Lăng Dật, Dạ Lăng Dật cũng đưa cho cô một sợi dây chuyền kim cương.
Cô cảm thấy vừa kết giao liền nhận dây chuyền quý như vậy không tốt lắm, nếu như bị cha biết, sẽ treo ngược cô lên đánh.
Dạ Lăng Dật nhìn cô không nhận, tức giận, ném dây chuyền vào trong hồ công viên, quay người ngạo nghễ rời đi.
Trong lòng của cô khó chịu, cũng không biết nghĩ như thế nào, liền nhảy vò trong hồ tìm dây chuyền.
Khi đó nhiệt độ nước rất lạnh, nhảy vào, lông tơ đều dựng lên, cóng đến da thịt đều chết lặng.
Thế nhưng cuối cùng đều không có tìm được, cô không chịu nổi, bò từ trong hồ lên.
Dạ Lăng Dật lại quay lại.
Cô đỏ mắt nói: Muốn, anh đừng nóng giận.
Dạ Lăng Dật ném áo của mình cho cô, ôm cô vào trong ngực.
Cô cảm giác được nhiệt độ của anh, xuyên thấu da thịt lạnh lẽo của cô từng giờ từng phút.
Anh nói: "Em muốn, anh liền cho em, anh cho, em cũng không cần cự tuyệt!"
Lần đó, anh ở trong hồ nước không ngừng tìm, tìm được dây chuyền, lại phát sốt ba ngày, kém chút bị đốt thành bại não, người cũng gầy đi trông thấy.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy ngực có chút đau, như là bị lỗ kim đâm mấy cái, chua xót từ trong chảy ra, lan tràn toàn thân.
Trong mắt tràn ngập một tầng sương mù, đầm nước dịu dàng, sóng nước lấp loáng.
Một dòng nước ấm từ trong hốc mắt đi ra.
"Thủy Thủy, cậu bị vẻ đẹp của mình làm khóc sao?" Lê Bảo Y trêu chọc nói.
Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, mới phát hiện, chính mình rơi lệ.
Thủy Miểu Miểu cầm giấy ăn lau nước mắt, toét nụ cười xán lạn, nói ra: "Nhìn rất ngu đúng không."
"Khóc cũng đẹp." Lê Bảo Y tán dương nói.
Thủy Miểu Miểu anh tuấn cởi dây chuyền, vòng tai, đều lấy xuống, trả lại cho nhân viên, nói ra: "Tôi không mang đồ trang sức."
"Sao không mang, mang rất tốt mà." Lê Bảo Y không giải thích được nói.
"Mất đi không thể đền." Thủy Miểu Miểu liếc Lê Bảo Y một chút.
"Cũng thế, vậy mình cũng không cần mang đồ trang sức." Lê Bảo Y cười hì hì nói, cũng cởi vòng tai, dây chuyền, vòng tay xuống trả lại nhân viên.
Thủy Miểu Miểu đổi một bộ lễ phục dạ hội bươm bướm màu trắng, mái tóc búi lên, còn lại hai mai ở hai bên, vô cùng cổ điển.
Lê Bảo Y chọn một chiếc váy công chúa màu trắng.
Cô kéo Thủy Miểu Miểu qua nơi quan hệ hữu nghị.
Xe ngừng ở trước khách sạn
Một buổi party hào hoa lòng trọng.
Tốp năm tốp ba người tụ tập cùng một chỗ.
Nói chuyện phiếm, đàm tiếu, khiêu vũ.
Thủy Miểu Miểu khiêu mi, hỏi Lê Bảo Y nói: "Loại trường hợp mà làquan hệ hữu nghị à?"
"Thế nào, lần đầu nên nhận thức đi." Lê Bảo Y tự hào nói.
"Ha ha, mấy người thực biết chơi." Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ nói.
Lê Bảo Y nhìn về phía vị trí gần cửa sổ, hiện lên nụ cười, kéo Thủy Miểu Miểu qua, nói ra: "Mình tìm được quan hệ, đi theo mình."
Thủy Miểu Miểu đi theo.
Nhìn thấy một đám người ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, ước chừng có tám người, 4 nam, 4 nữ.
"Anh, bạn của em, Thủy Thủy, xinh đẹp chứ." Lê Bảo Y giới thiệu nói.
Thủy Miểu Miểu nhìn về phía anh trai Lê Bảo Y.
Lúc chưa gặp mặt, ở trong ấn tượng của Thủy Miểu Miểu, anh trai Lê Bảo Y là loại gia trưởng, trầm ổn, chất phác, rất sủng Lê Bảo Y.
Nhưng mà, bề ngoài cho người cảm giác loại tương phản mãnh liệt.
Vóc dáng cao gầy, cổ áo mở hai cúc, mặc đuôi én, đôi mắt phượng liễm diễm, như có 250 dòng điện, khí thế mạnh mẽ.
Quét qua, liền có thể mị hoặc một nhóm thiếu nữ.
Tuyệt mỹ, yêu nghiệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.