Thường Khải Văn liếc mắt liền thấy trên cánh tay ông chủ nhà mình cao có dấu vết cào vừa nông vừa sâu, quan tâm hỏi: "Thẩm tổng, cần giúp một tay không?"
Thẩm Mặc Thần: "..."
Vẻ mặt anh quái dị, không chút khách lấy đồ đóng cửa.
Thường Khải Văn sờ lên cái mũi, không hiểu ra sao.
Anh ta nói sai cái gì sao?
Anh chỉ muốn giúp Thẩm tổng xử lý vết thương trên cánh mà thôi.
Ông chủ có một mình, nên xử lý vết thương như thế nào?
Thường Khải Văn không hiểu, xám xịt rời đi.
Thẩm Mặc Thần đi đến trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Cô nhắm mắt lại, lông mi thật dài giống như cánh quạt mỏng, hơi rung động, cái mũi nhỏ cao thẳng, bờ môi sung mãn, lẳng lặng nằm, thật đáng yêu.
Thẩm Mặc Thần ngồi ở trên giường, nắm chặt cánh tay cô, lấy một ít nước khử trùng lên bông, sát qua vết thương trên cánh tay Thủy Miểu Miểu.
Nước khử trùng lạnh, kích thích da thịt cô, Thủy Miểu Miểu mở to mắt mệt mỏi, nhìn Thẩm Mặc Thần, bất đắc dĩ nói: "Tôi rất mệt mỏi, không chống lại được khi dễ của anh."
Thẩm Mặc Thần nhìn vành mắt cô hồng hồng, dịu dàng dỗ dành: "Xát trùng cánh tay xong, em lại ngủ tiếp."
Thủy Miểu Miểu thật sự buồn ngủ.
Không biết vì cái gì, mỗi lần làm xong, toàn thân giống như mất lực, tăng thêm hôm qua cô chỉ ngủ 4 giờ, hôm nay dọn nhà, một chút sức lực cũng không có, dứt khoát nhắm mắt lại.