Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 146: Em chỉ phương diện nào



Cô khẳng định không thể để Thẩm Mặc Thần đưa về nhà.

Đúng rồi.

Thủy Miểu Miểu nghĩ đến một chú ý.

Để Thẩm Mặc Thần đưa cô về chỗ cũ, rồi cô về chỗ mới sau, không phải tốt sao?

Nghĩ thông suốt.

Thủy Miểu Miểu vén chăn lên, rất bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, ngồi xuống, phàn nàn nói: "Tức cái gì, không phải là đưa vê sao, Thẩm tổng, anh thể chất bị ngược sao?

Khóe miệng Thẩm Mặc Thần khẽ cười, mấy phần tà mị: " Em nói phương diện nào?"

Mặt Thủy Miểu Miểu phát hồng, bĩu một câu: "Phương diện sinh hoạt."

"Tôi thích ngược người khác." Thẩm Mặc Thần xác định nói.

Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày.

Ngụ ý, phương diện giường, thích bị ngược sao?

Hắc hắc.

Thủy Miểu Miểu từ trên giường đứng lên.

Thẩm Mặc Thần nhìn bộ dạng cô nhí nhảnh, cởi âu phục trên người, ném lên người cô, ra lệnh: "Buổi tối lạnh, phủ thêm."

"A." Thủy Miểu Miểu không khách khí mặc vào.

Mùi trên quần áo anh rất dễ ngửi, là mùi nước giặt, sạch sẽ giống như ánh nắng rơi trên đồng cỏ, hơi thở cỏ tươi phát ra.

Thủy Miểu Miểu dò xét liếc Thẩm Mặc Thần một chút.

Anh chỉ mặc áo sơmi màu trắng, cúc áo cài cẩn thận, trang trọng, cao nhã, cẩn thận tỉ mỉ.

Áo sơ mi rất tốt, dán trên người, có thể nhìn ra được cơ ngực cùng rắn chắc của anh.

Nếu Thẩm thị đóng cửa, anh đi làm ngưu lang, khẳng định rất được hoan nghênh.

Nói như vậy, hiện tại cô cùng anh, giống như đã kiếm được, tiết kiệm được một số tiền lớn vì tương lai.

Nghĩ như vậy, tâm tình cô rộng mở sáng láng.

Thẩm Mặc Thần gõ một cái lên trán Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu che trán, tỉnh táo lại.

"Đang suy nghĩ gì, lau nước miếng đi." Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô, ngón tay sát qua môi cô.

Ngón tay của anh giống như mang theo ma lực, chỗ chạm đến, tạo nên dòng điện.

Thủy Miểu Miểu ngửa ra sau né tránh theo bản năng.

Cô sẽ không nói cho anh, mới vừa cô đang nghĩ gì.

Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái, dời đề tài đi, hỏi: "Thẩm Mặc Thần, ông nội anh tốt hơn chưa?"

"Hai mươi bốn giờ quan sát kỳ đã qua, thoát kỳ nguy hiểm, hiện tại mẹ tôi ở trong bệnh viện trông." Thẩm Mặc Thần nói, đi đến cửa, mở cửa.

"Vậy là tốt rồi, ông ấy là người có phúc." Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý nói.

Thẩm Mặc Thần nhìn cô một cái thật sâu.

Thủy Miểu Miểu bị anh nhìn co quắp, chột dạ giơ lên nụ cười.

Sau mười mấy phút

Bọn họ đến khu Thủy Miểu Miểu ở.

Thủy Miểu Miểu bỏ áo của anh lên ghế, xuống xe, xua tay cười với Thẩm Mặc Thần, cô thấy Thẩm Mặc Thần còn không đi, liền giả vờ giả vịt lên lầu, đi lên lầu ba.

Chờ một phút đồng hồ, cô đoán chừng Thẩm Mặc Thần đã đi, quay người lại, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần đã ở chỗ lầu hai.

Thủy Miểu Miểu bị dọa, chấn kinh chỉ Thẩm Mặc Thần, hỏi: "Sao anh cũng lên?"

Thẩm Mặc Thần rất trầm ổn đi từng bước tới gần Thủy Miểu Miểu, hỏi ngược lại: "Muốn vào trong nhà em ngồi một chút, không được sao?"

Sắc mặt Thủy Miểu Miểu tái nhợt một chút.

Hiện tại trong cô vừa dọn nhà nên loạn hết lên, đồ đạc còn thiếu, để anh đi vào, chẳng phải lộ tẩy.

"Không tốt, con trai tôi ở nhà đấy." Thủy Miểu Miểu uyển chuyển cự tuyệt.

Thẩm Mặc Thần câu lên khóe miệng tà mị, ánh mắt lại rất lãnh đạm, ôm eo Thủy Miểu Miểu, kéo gần cự ly hai người, bá đạo nói: "Nếu như tôi cứ muốn vào thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.