Sau khi nghĩ thông suốt, Thủy Miểu Miểu xoay người, nhìn thấy lùm cây, cô định bụng đi qua nó sẽ về phòng nhanh hơn.
" Ưm, ưm, ưm." Nhưng Cô chợt nghe thấy những âm thanh kỳ quái phát ra từ trong bụi cây. Cô cau mày, nghi ngờ tiến đến.
Đột nhiên, cánh tay bị túm lấy sau đó miệng bị bịt kín.
Cô cứ thế bị lôi đi.
Thủy Miểu Miểu hoảng hốt giãy giụa, tay túm lấy cổ kẻ phía sau lôi mình.
Người kia kéo cô đến một lùm cây phía sau, thấp giọng nói:" Đừng có động, đừng có kêu, là tôi đây."
Thủy Miểu Miểu quay đầu lại, là Thẩm Mạc Thần thì có vô cùng kinh ngạc.
Anh đến vườn hoa từ lúc nào vậy?
Thẩm Mạc Thần khẽ đưa cằm hướng về lùm cây trước mặt, ý bảo Thủy Miểu Miểu nhìn sang.
Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn sang.
Một người phụ nữ tay bị trói vào cành cây, miệng bị đút cái gì đó.
Một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, tay kéo lấy mông cô ta, bộ dạng có vẻ buồn bực.
Nhìn không rõ lắm.
Thủy Miểu Miểu đoán được bọn họ đang làm cái gì, vì vậy liền lôi áo Thẩm Mạc Thần.
Thẩm Mạc Thần buông cô ra.
" Không phải là cưỡng bức đó chứ?" Thủy Miểu Miểu hạ thấp giọng, lo lắng hỏi.
" Nhìn qua vẫn chưa biết được, hoặc giả có lẽ là bạn tình rủ nhau ra đây vui đùa." Thẩm Mạc Thần quét mắt về phía hai người kia, tiếp tục nói:" Nhìn người phụ nữ kia cảm giác rất hưởng thụ, không có giấu hiệu giãy giụa."
" A, nhìn lén cái này không tốt a, chúng ta mau đi thôi." Thủy Miểu Miểu đỏ mặt nói.
Nói rồi định hiên ngang bước ra khỏi lùm cây.
Thẩm Mạc Thần thấy vậy liền ôm lấy cô.
Thủy Miểu Miểu lại ngã vào trong ngực anh, cô quay đầu lại không hiểu hỏi:" Làm gì vậy?"
" Nếu là cưỡng bức thật thì sao? Người đàn ông kia không che mặt, nếu bị nhìn thấy sẽ không để yên đâu." Thẩm Mạc Thần làm bộ nghiêm trọng nói.
" Vậy phải làm thế nào?" Thủy Miểu Miểu cấp bách hỏi.
" Nhìn chằm chằm." Thẩm Mạc Thần khẽ nhéo vào mũi của Thủy Miểu Miểu.
Cô có thể không nhìn không?
Hay là báo cảnh sát? Nhưng sợ là bạn tình, nếu phá hỏng cuộc vui của họ thì vô cùng khó xử.
Nhưng nếu bỏ đi, lại sợ là cưỡng bức có thể ảnh hưởng đến tính mạng cô gái kia..
Được rồi.
Hiện tại lúc này là thấy chết mà không cứu cũng là một tội.
Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ nhìn về phía hai người kia, người đàn ông vốn đang quỳ dưới mặt đất đã đứng dậy, cô phản xạ có điều kiện lùi về sau, đầu chạm vào ngực của Thẩm Mạc Thần.
Người đàn ông kia cởi thắt lưng ra, rồi kéo khóa quần, lấy ra..
Đến đoạn gây cấn, Thẩm Mạc Thần lập tức che kín mắt của Thủy Miểu Miểu.
Thẩm tổng, không phải anh bảo tôi phải nhìn chằm chằm sao?
Giờ lại che mắt tôi, còn anh thì nhìn chằm chằm.
Hai tay Thủy Miểu Miểu kéo tay của Thẩm Mạc Thần xuống, không hiểu gì, liền trừng mắt với Thẩm Mạc Thần sau đó lại nhìn về hướng kia.
Hai người kia đã thay đổi tư thế.
Tay cô gái kia không biết từ lúc nào đã được cởi chói, hai tay đang ôm lấy gáy người đàn ông.
Thủy Miểu Miểu cơ bản không nhìn được cảnh nào đắt giá, chỉ thấy hai người đó đang hôn nhau.
Mặt Thủy Miểu Miểu nóng bừng, quay đầu lại hướng về phía Thẩm Mạc Thần, thấp giọng phán đoán nói:" Chắc là bạn tình rồi. Cô gái kia chủ động rồi, chúng ta có thể đi khỏi đây rồi."
Thẩm Mạc Thần ôm lấy Thủy Miểu Miểu, ánh mắt sáng quắc khóa cô trong vòng tay của mình.
Thủy Miểu Miểu xoay người, muốn thoát khỏi anh.
Không cẩn thận, phía trước bụng chạm vào chỗ nào đó.
Cô cảm thấy nơi đó giống như là nấm từ dưới đất mọc lên vậy.
Trong mắt Thẩm Mạc Thần tản mát một đợt sóng hào quang sáng rực, trong bóng tối giống như là dã thú, ánh mắt quyến rũ nhưng vô cùng nguy hiểm.
Thủy Miểu Miểu nghỉ thầm, chắc chắn thảm rồi.
Không kịp nghĩ thêm gì, nụ hôn của anh đã chiếm hữu môi cô.
Thủy Miểu Miểu lùi về phía sau, giọng gấp gáp:" Có người nhìn thấy đấy."