Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 168: Số lượng và chất lượng thiếu một trong hai đều không được



Chiến đấu à, cho đến bây giờ trong lòng vẫn còn thấy run sợ, ngủ không được say giấc.

Buổi sáng, tinh thần anh sảng khoái còn cô nằm giả chết.

Suy nghĩ luôn thôi thúc Thủy Miểu Miểu sau này cô sẽ không bao giờ.. muốn đến qua đêm nhà Thẩm Mạc Thần nữa.

Bởi vì, đến đây không phải để ngủ mà còn mệt mỏi hơn là làm việc tăng ca.

Thẩm Mạc Thần dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, tay anh vuốt ve hình săm bỉ ngạn trắng trên bụng Thủy Miểu Miểu. Bởi vì vừa mới.. vẻ quyến rũ vẫn còn đượm trên người anh, giọng anh khàn khàn, hỏi:" Cái này, có từ lúc nào?"

Thủy Miểu Miểu mở mắt, mi mắt khẽ run lên, cô biết anh đang hỏi đến hình săm hoa bỉ ngạn.

Ngày đó, khi cô từ nước Anh trở về, mỗi ngày đều đau lòng đến khó hô hấp. Mệt mỏi ngủ thiếp đi nhưng nửa đêm sẽ tỉnh dậy, khuôn mặt đã đẫm lệ từ bao giờ.

Bị bố mẹ bỏ rơi, bị người khác hãm hại, lại bị Dạ Lăng Dật vứt bỏ.

Bên người không có lấy một người thân, không có lấy một người bạn. Cô cô đơn, đau lòng không thể nào ngủ được.

Cô đã săm hình bông hoa bỉ ngạn trắng này, vì muốn tuyệt tình tuyệt ái.

Cô để mặc thân thể đau đớn để chế ngự nỗi đau trong lòng.

Ngày đêm nhắc nhở bản thân mình phải quên đi Dạ Lăng Dật.

Giữa hai người không còn hi vọng gì nữa rồi.

Thủy Miểu Miểu nói qua loa:" Săm hình này vì thấy nó đẹp, anh không thích à?"

" Không thích." Thẩm Mạc Thần thẳng thắn nói.

Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn Thẩm Mạc Thần.

Con ngươi trong mắt anh đen nhánh, giống như là tia X - quang, dường như rất khó đoán anh nghĩ gì.

Thủy Miểu Miểu trong lòng hồi hộp, thấp giọng nói:" Tôi thấy nó rất đẹp."

" Đi tắm." Thẩm Mạc Thần trầm giọng ra lệnh.

Không, cô không muốn tắm, cô muốn nằm nghỉ ngơi.

Thủy Miểu Miểu không để ý đến anh, tiếp tục nằm nhắm mắt giả chết.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Thẩm Mạc Thần bất đắc dĩ liếc nhìn Thủy Miểu Miểu sau đó đứng dậy, mặc áo sơ mi, 3 nút áo phía trên không cài nhìn lười biếng nhưng vô cùng hấp dẫn.

Anh đi ra mở cửa.

" Anh hai, em mang thứ anh cần đến." Giang Nam Phong cười hì hì đứng ở ngoài cửa.

Thẩm Mạc Thần nhận lấy túi mà Giang Nam Phong đưa, lấy đồ trong túi ra xem, biểu cảm hài lòng sau đó nhét đồ vào lại trong túi, cằm hất về phía cửa:" Cậu có thể về rồi."

" Vâng." Giang Nam Phong vuốt cằm lùi về phía sau. Giang Nam Phong Lùi vài bước liền dừng lại bắt đầu dò xét Thẩm Mạc Thần, trong mắt lóe lên một tia sáng, hỏi:" Anh hai, về vấn đề tình cảm anh có cần tư vấn không?"

Ánh mắt Thẩm Mạc Thần trầm tĩnh nhìn Giang Nam Phong.

" Tối qua, chúng tôi làm bảy lần, cô ấy vô cùng thoải mái. Cậu nói xem, như vậy có cần phải tư vấn không?" Thẩm Mạc Thần trầm giọng nói.

Giang Nam Phong cảm thấy tình huống này không ổn, liền cười nói:" Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Không ngừng phát huy, Không ngừng phát huy. Em đi đây."

Nói xong, Giang Nam Phong vọt lẹ như một làn khói.

Thẩm Mạc Thần cầm túi trở về phòng, lúc này Thủy Miểu Miểu đã mặc xong quần áo.

Anh cầm chiếc túi đưa cho Thủy Miểu Miểu, trầm giọng nói:" Em xem đi."

Thủy Miểu Miểu nhận lấy, mở ra xem.

Bên trong là 2 tấm ảnh.

Ảnh thứ nhất, bối cảnh là một quán cà phê, Tăng Tử đang nhìn 1 người đàn ông nở nụ cười yếu ớt.

Ảnh thứ 2, Tăng Tử đang ôm 1 người đàn ông, người đàn ông đó cúi đầu, đeo khẩu trang, đội mũ đang chơi điện thoại di động.

Woa.

Thủy Miểu Miểu vô cùng kích động.

Hai tấm ảnh vô cũng rõ nét, độ ám muội cũng rất nhiều, nhìn qua thôi cũng thấy kịch tình bắn ra bốn phía.

Tăng Tử là một minh tinh, được săn đón rất nhiều.

Ảnh này khẳng định được lên trang nhất.

Chương 169 Lại thấy ngứa

" Tại sao không chụp rõ mặt?" Thủy Miểu Miểu không hiểu hỏi.

Thẩm Mạc Thần khẽ cười một tiếng:" Không thấy mặt, sẽ được lên trang nhất nhiều lần. Thấy mặt, lên được trang nhất mấy lần?"

" Hả?" Thủy Miểu Miểu nghe không hiểu.

" Mấy năm trước vụ của Lâm Phong. Đầu tiên, lộ ra một bức ảnh Lâm Phong dắt tay một cô gái, lập tức lên trang nhất. Ngày thứ 2, lại lộ ra một bức ảnh Lâm Phong ôm một nữ sinh, lại được lên trang nhất. Ngày thứ 3, xác nhận được người bạn gái dấu mặt của Lâm Phong, rất nhiều hình ảnh của bạn gái anh ta được đăng lên, tiếp tục chiếm lĩnh vị trí trang đầu. Ngày thứ 4, rất nhiều người bàn tán về chuyện này, thật thật giả giả khiến cho tin tức này không ngừng hạ nhiệt. Cuối cùng, lộ ra tấm hình Lâm Phong và bạn gái trên giường, từ đó nổ ra một trận khẩu chiến, nào là mắng chửi, tiết lộ quá khứ, bàn tán xôn xao kéo dài đến nửa tháng sau.

Đưa từng chút một ra ánh sáng, không chỉ chiếm được sự chú ý của người xem mà còn để cho em lập công, lên trang nhất được vài ngày, góp phần làm giảm lượng công việc của em nữa. Cái này gọi là làm ít công to, hiểu chưa?" Thẩm Mạc Thần kiên nhẫn giải thích.

Thủy Miểu Miểu lúc này mới hiểu ra, dơ 1 ngón tay lên khen:" Anh nói rất có lý."

Thẩm Mạc Thần khẽ nhếch lên khóe miệng, ngón tay khẽ ấn lên trán Thủy Miểu Miểu nói:" Là em ngốc."

Thủy Miểu Miểu nheo mắt tỏ ý không vui.

Rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô liền hỏi:" Thẩm tổng.."

Thủy Miểu Miểu chưa nói xong câu, Thẩm Mạc Thần đã bá đạo ngắt lời:" Đổi cách gọi."

Thủy Miểu Miểu sửng sốt, trong đầu thoáng nghĩ ra rất nhiều cách gọi khác.

Hiệu trưởng Thẩm, Giáo sư Thẩm, Thẩm Mạc Thần.

" Majesty?" Thủy Miểu Miểu thử thăm dò cách xưng hô.

" Gọi lại." Thẩm Mạc Thần trầm giọng nói.

Thủy Miểu Miểu cười cười, nghịch ngợm hướng về Thẩm Mạc Thần trừng mắt, nói:" Suy nghĩ của Thẩm tổng rất khó đoán, ngài có thể gợi ý để tôi dựa theo mà gọi không."

" Chồng." Sắc mặt Thẩm Mạc Thần bình tĩnh nói.

Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, trầm mặc.

" Sao không gọi? Không phải nói tôi bảo thế nào thì em gọi thế ấy sao?" Thẩm Mạc Thần hỏi lại.

Thủy Miểu Miểu hơi nhếch chân mày, cẩn thận liếc nhìn về phía Thẩm Mạc Thần nói:" Anh thật sự muốn tôi gọi như vậy?"

Thẩm Mạc Thần nghiêm túc gật đầu.

" Anh có biết ngày xưa từ chồng* là gì không?" Thủy Miểu Miểu cười hỏi.

* Chồng hay còn gọi là lão công, công công.

Tròng mắt Thẩm Mạc Thần thâm sâu, anh có dự cảm xấu, hỏi:" Là gì vậy?"

" Trong " tảo lâm tạp trở" có ghi lại, lão công tức là thái giám. Anh để cho tôi ngày ngày kêu anh là thái giám, Thẩm tổng lòng độ lượng như trời biển nhưng tôi không có can đảm tới mức đó." Thủy Miểu Miểu cười nói.

Thẩm Mạc Thần nhìn cô khua môi, chẳng nói được lời nào hay nhưng anh lại không hề cảm thấy tức giận. Anh ôm hông cô, kéo cô vào trong ngực mình, thấp giọng ám muội nói:" Tôi là thái giám nhưng không giống thái giám, em không biết sao? Em lại cảm thấy ngứa trong người, có phải không?"

Thủy Miểu Miểu sợ anh lại làm loạn, sợ bản thân không giữ được mình.

Theo bản năng, Thủy Miểu Miểu chống tay lên ngực anh, giọng nịnh nọt:" Hay là tôi gọi anh là Ngài đi, từ xưa từ này vô cùng cao quý, lại còn khiến cho rất nhiều người phải tôn trọng. Tôi cảm thấy gọi như vậy mới thấy được sự cao quý của anh."

Thẩm Mạc Thần hơi nhếch khóe môi:" Kẻ lừa đảo có vẻ biết rất nhiều."

" Hành tẩu giang hồ, không có kiến thức khó lòng bước đi a." Thủy Miểu Miểu nheo mắt cười nói.

Thẩm Mạc Thần tạm thời không thèm so đo với cô:" Vừa rồi em định hỏi gì?"

Chương 170 Hôm qua hai đứa ngủ cùng nhau?

" Tôi muốn hỏi, anh vừa là CEO của Thẩm thị, vừa là giáo sư ở trường học còn là Majesty trong truyền thuyết. Anh rốt cuộc làm bao nhiêu vị trí vậy. Anh bận rộn như vậy không thấy mệt sao?" Thủy Miểu Miểu nói tiếp vấn đề trước đó bị anh cắt đứt.

" Không phải em từng nói người tài giỏi có thể làm được nhiều việc sao?" Thẩm Mạc Thần hỏi lại.

" Ừm." Thủy Miểu Miểu đáp lại sau đó liếc về phía đồng hồ. Đã tám rưỡi, trong đầu cô thoáng qua một linh cảm vì vậy liền tâng bốc Thẩm Mạc Thần:" Thẩm tiên sinh đúng là một tấm gương cho chúng ta học tập. Bây giờ không còn sớm, Thẩm tiên sinh, có phải ngài nên đi làm rồi không?"

Nói như vậy, anh không đi làm cũng không được rồi.

Thẩm Mạc Thần nhìn hồ ly giỏi nói dối Thủy Miểu Miểu, anh buông tay ra trầm giọng nói:" Lần này đừng hòng chạy thoát."

" Sao có chuyện đó chứ. Tôi chạy không nhanh đâu." Thủy Miểu Miểu cười nói.

Thẩm Mạc Thần nhìn cô, cười một tiếng:" Oh, phải không? Con trai em không nói như vậy."

" Con tôi?" Thủy Miểu Miểu mở to hai mắt.

" Con trai em nói, ngày nào em cũng như là chạy đua, so với đàn ông còn nhanh hơn. Hoặc là giống như một con hồ ly gian xảo, như một làn khói nháy cái đã không thấy tăm hơi." Thẩm Mạc Thần tả lại lời Thủy Mộc Viêm nói.

Thủy Miểu Miểu hơi nổi chân mày.

Giọng điệu này, nghe qua rất giống Viêm Viêm.

" Các người đều thấy vậy?" Thủy Miểu Miểu kinh ngạc hỏi, mở to mắt nhìn anh.

" Đúng vậy, sao nào?" Thẩm Mạc Thần dò xét Thủy Miểu Miểu, hỏi:" Em không muốn bọn anh thấy?"

Thủy Miểu Miểu rũ mi mắt, che đi ánh mắt vô cùng khẩn trương, lấp liếm nói:" Thằng quỷ Viêm Viêm này, một chút suy nghĩ của nó tôi cũng không biết, nghĩ một đằng nói một nẻo. Nó nói với anh thế, không chừng là thật lòng. Trước mắt anh hãy cho tôi thêm thời gian."

Đột nhiên ánh mắt Thẩm Mạc Thần lạnh đi vài phần, lạnh lùng nhìn Thủy Miểu Miểu nói:" Em không giải quyết được con trai của em, vậy để tôi giải quyết. Tôi sẽ sống hòa thuận với nó."

Thủy Miểu Miểu chưa nghĩ được cách nào trả lời thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Mạc Thần cau mày, xoay người ra mở cửa.

Lâm Mỹ Quyên đứng ở cửa, hướng về phía Thẩm Mạc Thần bất đắc dĩ nói:" Thần Thần, Diêu Diêu nói con đã có đối tượng kết hôn, rốt cuộc là thế nào? Hôm nay mẹ hẹn cô ấy đi dạo phố vậy mà cô ấy không đi."

" Mẹ hẹn cô ấy dạo phố là việc của mẹ, con không liên quan." Thẩm Mạc Thần phiền não nói.

" Thần Thần, lần trước không phải con đã đồng ý kết hôn sao? Ông nội con ngày nào cũng nhắc chuyện này, chờ con mang bạn gái đến gặp ông. Nếu con không đưa Diêu Diêu đến, ông nội sẽ nghĩ là con lừa ông đấy." Lâm Mỹ Quyên gấp gáp nói.

" Chuyện của con, con tự giải quyết. Con sẽ không cưới Ân Diêu. Tốt nhất mẹ đừng mong chờ chuyện này." Thẩm Mạc Thần xoay người thấy Thủy Miểu Miểu lùi về sau.

Cô sợ mình làm ảnh hưởng đến những chuyện như thế này.

Trong mắt Thẩm Mạc Thần lóe lên tia sáng, gọi:" Thủy Miểu Miểu, ra đây."

Ra đây?

Cô hận không thể chui xuống gầm giường. Bởi vì Thẩm Mạc Thần kiểu gì cũng lôi cô ra bằng được.

Cô không muốn ra ngoài gia nhập vào cuộc cãi vã với mẹ con anh đâu.

" Thủy Miểu Miểu?" Lâm Mỹ Quyên quát lớn:" người con gọi là bạn gái của cậu con sao? ngày hôm qua hai đứa.."

Lâm Mỹ Quyên nhìn Thẩm Mạc Thần.

Áo mở ba cúc, tản mát vẻ quyến rũ, dáng điệu lười biếng giống như người đàn ông đã được thỏa mãn.

" Hai đứa hôm qua ngang nhiên ngủ cùng một chỗ?" Lâm Mỹ Quyên ảm đạm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.