Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 181: Tản ra hơi thở nguy hiểm



Thẩm Mặc Thần lạnh lùng đi ra thang máy, đôi mắt sắc bén nhìn qua phía trước.

Bộ phận đầu tư Lỵ Na vội vàng chạy chậm đuổi theo, không biết vì cái gì, cô phát hiện hôm nay tâm tình Thẩm tổng vô cùng không tốt, bình thường còn sẽ nói đùa, hôm nay lúc họp, khí áp lạnh có thể khiến tất cả mọi người đông cứng.

Tất cả Phó tổng và cấp trên Phó tổng trở lên, đều cẩn thận, rất sợ phạm một chút xíu sai, bị Thẩm tổng khai đao.

Ngoài cửa đỗ một chiếc Rolls-Royce màu đen, tài xế mang bao tay màu trắng, cung kính mở cửa.

Thân thể Thẩm Mặc Thần hơi nghiêng, lạnh lùng ngồi lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, giống như nghĩ đến cái gì, từ từ chuyển hướng cửa chính, giống như đang chờ người nào.

Lỵ Na thận trọng lên vị trí kế bên tài xế, báo cáo: "Thẩm tổng, hôm nay chúng ta qua Thành Châu, trưa mai gặp Lý tổng, đây là bộ phận đầu tư làm thiết kế thu mua."

Lỵ Na nghiêng người đưa tư liệu cho Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần thu hồi ánh mắt, tiếp nhận thiết kế, ưu nhã xem.

Xe hơi khởi động.

Trong xe yên tĩnh chỉ có tiếng xào xạc lật tư liệu, loại yên tĩnh này, mang theo một loại áp bách, khiến người buồn bực sắp hít thở không thông.

Lỵ Na thực sự không chịu nổi, hắng giọng một cái, đề nghị: "Thẩm tổng, nghe nói Thành Châu là quê hương Dạ Lăng Dật, hiện tại Dạ Lăng Dật là nhân vật nổi cồn, rất nhiều cô gái mê anh ta muốn chết, chúng ta, nên gặp một lần không?"

Động tác Thẩm Mặc Thần lật sách đột nhiên đình chỉ, ngước mắt, nghi ngờ hỏi: "Anh ta rất đẹp trai sao?"

Lỵ Na cho là Thẩm Mặc Thần cảm thấy hứng thú, vội vàng nói: "Ừm, rất đẹp trai, có được gương mặt hoàn mỹ 360 độ không góc chết, giống như là vương giả từ trong sách đi ra, tự phụ, bá đạo, một ánh mắt, có thể say ngã hàng vạn thiếu nữ."

Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng, khép lại thiết kế, dựa vào ghế sofa, mấy phần lười biếng, nhìn như vô ý mà hỏi: "So hơn tôi sao?"

"Hai người không phải một loại hình, Thẩm tổng có được dung nhan tuyệt thế điên đảo chúng sinh, lúc cười, có thể xuyên thấu nhân tâm, lúc không cười, cũng đẹp trai không cách nào bắt bẻ.

Mà Dạ Lăng Dật là lạnh, anh ta có được khí thế duy ngã độc tôn, ngạo mạn vô lễ, kiêu căng khó thuần, hết lần này tới lần khác, sự lạnh lùng đó để phụ nữ rất muốn chinh phục, rất sùng bái, rất mê muội." Lỵ Na phân tích nói ra.

Cô lâm vào trong hoa si, không có chú ý tới, ánh mắt Thẩm Mặc Thần trở nên lạnh, như là dã thú ban đêm ẩn núp, nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

"Vậy theo cô nói, là tôi có mị lực hay anh ta có?" Thẩm Mặc Thần sâu u nhìn Lỵ Na hỏi.

Lỵ Na dò xét liếc Thẩm Mặc Thần một chút, đỏ bừng cả mặt, buông đôi mắt xuống, tự hỏi.

Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng: "Giúp tôi hẹn anh ta đi, ngày mai gặp gặp."

"Ừm, vâng." Lỵ Na cung kính nói, liếc ông chủ nhà mình.

Thẩm Mặc Thần cầm lấy thiết kế, trầm ổn lật xem, tự phụ mà ưu nhã, toàn thân tản ra hơi thở thành thục, mị hoặc.

Thật là nhẹ nhàng như ngọc, đẹp trai không cách nào bắt bẻ.

Đợi ngày mai, ông chủ nhà mình ngồi cùng Dạ Lăng Dật, cô cũng có thể so sánh, nhìn xem là ông chủ nhà mình đẹp trai, hay là, Dạ Lăng Dật đẹp trai.

"Lỵ Na." Thẩm Mặc Thần hô một tiếng, đưa thiết kế tới.

Lỵ Na tỉnh táo lại, đôi mắt chảy xuôi theo làn thu thuỷ, sáng rực nhìn Thẩm Mặc Thần, khuôn mặt nóng lên.

"Phần thiết kế này tôi không hài lòng, lấy về làm lại." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói ra.

Lỵ Na: "..."

Ông chủ nhà cô còn thật khiến người ta nhìn không thấu, mưa gió thay đổi chỉ trong nháy mắt, quả nhiên, gần vua như gần cọp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.