Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 183: Thành bia ngắm, khổ cực



"Cái kia, xin hỏi một chút, cái ghế này mở rộng thế nào?" Thủy Miểu Miểu cúi đầu nghiên cứu, không hiểu hỏi.

Thẩm Mặc Thần sâu u nhìn cô một cái, cô gật gù đắc ý, đầu sắp chổng xuống đất tới nơi rồi.

Ngón trỏ thon dài của Thẩm Mặc Thần ấn một cái nút ẩn bên trên thành ghế.

Cái ghế tự động mở rộng ra.

"Oa, thật tốt." Thủy Miểu Miểu hiện lên nụ cười, nói ra: "Cảm ơn."

Cô nhìn về phía người bên cạnh, đối diện đôi mắt đen như mực của Thẩm Mặc Thần.

Nụ cười cứng đờ, banh đôi mắt ra, kinh ngạc nói: "Tại sao nah lại ở đây?"

Lúc này mới nhìn thaya nh!

Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng, lạnh lùng khóa cô lại, hỏi: "Vị tiểu thư này, chúng ta quen biết sao?"

Thủy Miểu Miểu nhớ tới, trước đó nói với anh, về sau bọn họ gặp mặt cũng làm như không biết.

Cô rất biết điều lắc đầu, thận trọng nghiêng người sang, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần trầm mắt, nhìn chằm chằm sau gáy cô, một giây, hai giây.

Trong mắt có ngọn lửa thiêu đốt, hết lần này tới lần khác, cô yên tĩnh như xử nữ.

Đây là lần thứ nhất anh phát điên như vậy.

Chẳng qua Thẩm Mặc Thần là ai?

Qua nhiều năm trải qua, các loại mưu đồ mưa gió biến đổi, toàn bộ Giới Giải Trí ngay ở trong tay, anh là thần người khác không cách nào chạm đến.

Điều chỉnh tốt cảm xúc.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần thâm thúy, dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Mười một giờ đêm

Điện thoại di động của Thủy Miểu Miểu kêu lên, cô dò xét liếc Thẩm Mặc Thần đang nhắm hai mắt ngủ, vội vàng nghe.

"Thủy Thủy, mình xong đời."Tiếng Lê Bảo Y nũng nịu mang theo vài phần bất đắc dĩ truyền vào trong điện thoại di động.

"Làm sao vậy, Bảo Bảo." Thủy Miểu Miểu lo lắng hỏi.

"Món quà lúc đầu mình muốn mua cho cậu, sau đó, đào bảo đưa tới công ty, cậu lại không ở đấy, mình mang về nhà, bởi vì tò mò, mở ra, kết quả bị anh mình phát hiện." Lê Bảo Y giải thích nói.

"Quà cậu tặng mình bị phát hiện, vì sao lại xong đời?" Thủy Miểu Miểu không hiểu hỏi.

"Bời vì quà kia, là thứ để phụ nữ thoải mái." Lê Bảo Y ngượng ngùng nói.

"Cái gì để phụ nữ thoải mái cớ?" Thủy Miểu Miểu bất tri bất giác hỏi.

"Là cái mang độ rung cùng công năng xoay tròn ấy, là bản vượt trội, có thể khiến lên đỉnh điểm." Lê Bảo Y nói ra.

"Hả?" Thủy Miểu Miểu hé miệng.

Thẩm Mặc Thần mở to mắt, ánh mắt sâu u nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, điện thoại di động của cô để mở loa, cô biết không?

Thủy Miểu Miểu hạ giọng nghi ngờ hỏi: "Là cái đồ kia sao?"

"Đúng vậy, vốn định đưa cho cậu. Anh mình tưởng mình mua. Hiện tại anh ấy rất tức giận, cậu gọi điện thoại cho anh mình giúp mình, nói rõ một chút đồ kia là của cậu, nếu không phải, khẳng định mình xong đời, vừa rồi anh mình còn đánh mông mình nữa." Lê Bảo Y thỉnh cầu nói.

Thủy Miểu Miểu đỏ mặt.

Tuy cô hoàn toàn không biết rõ tình hình đối với chuyện này, chẳng qua, Lê Bảo Y đối với cô tốt như vậy, không có đạo lý là cô không giúp.

"Cậu gửi số điện thoại anh ấy cho mình, mình gọi điện thoại cho anh ấy." Thủy Miểu Miểu trượng nghĩa nói.

"Thủy Thủy, cậu tốt nhất, a a a, yêu cậu chết mất." Lê Bảo Y nói xong cúp điện thoại, gửi số Lê Việt cho Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt hô hấp, gọi điện thoại tới.

"Alo, anh là anh trai Bảo Bảo sao? Cái kia, tôi là Thủy Miểu Miểu, bảo bối bạn của bảo bối. Cái kia, vật kia là tôi mua về chơi, tôi không ở công ty, cho nên để Bảo Bảo cầm về giúp, anh không nên hiểu lầm." Thủy Miểu Miểu kiên trì, thận trọng giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.