"Món quà lúc đầu mình muốn mua cho cậu, sau đó, đào bảo đưa tới công ty, cậu lại không ở đấy, mình mang về nhà, bởi vì tò mò, mở ra, kết quả bị anh mình phát hiện." Lê Bảo Y giải thích nói.
"Quà cậu tặng mình bị phát hiện, vì sao lại xong đời?" Thủy Miểu Miểu không hiểu hỏi.
"Bời vì quà kia, là thứ để phụ nữ thoải mái." Lê Bảo Y ngượng ngùng nói.
"Cái gì để phụ nữ thoải mái cớ?" Thủy Miểu Miểu bất tri bất giác hỏi.
"Là cái mang độ rung cùng công năng xoay tròn ấy, là bản vượt trội, có thể khiến lên đỉnh điểm." Lê Bảo Y nói ra.
"Hả?" Thủy Miểu Miểu hé miệng.
Thẩm Mặc Thần mở to mắt, ánh mắt sâu u nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, điện thoại di động của cô để mở loa, cô biết không?
"Đúng vậy, vốn định đưa cho cậu. Anh mình tưởng mình mua. Hiện tại anh ấy rất tức giận, cậu gọi điện thoại cho anh mình giúp mình, nói rõ một chút đồ kia là của cậu, nếu không phải, khẳng định mình xong đời, vừa rồi anh mình còn đánh mông mình nữa." Lê Bảo Y thỉnh cầu nói.
Thủy Miểu Miểu đỏ mặt.
Tuy cô hoàn toàn không biết rõ tình hình đối với chuyện này, chẳng qua, Lê Bảo Y đối với cô tốt như vậy, không có đạo lý là cô không giúp.
"Cậu gửi số điện thoại anh ấy cho mình, mình gọi điện thoại cho anh ấy." Thủy Miểu Miểu trượng nghĩa nói.
"Thủy Thủy, cậu tốt nhất, a a a, yêu cậu chết mất." Lê Bảo Y nói xong cúp điện thoại, gửi số Lê Việt cho Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt hô hấp, gọi điện thoại tới.
"Alo, anh là anh trai Bảo Bảo sao? Cái kia, tôi là Thủy Miểu Miểu, bảo bối bạn của bảo bối. Cái kia, vật kia là tôi mua về chơi, tôi không ở công ty, cho nên để Bảo Bảo cầm về giúp, anh không nên hiểu lầm." Thủy Miểu Miểu kiên trì, thận trọng giải thích.