Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 187: Không thể buông tha



Biết rõ núi có hổ, không phải bị hổ ăn, cũng là không tìm được hổ.

Thực lực cách xa, không phải tìm tai vạ sao?

Cho nên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thủy Miểu Miểu chốn.

Kéo lấy hành lý, trong biển người bao phủ, Thủy Miểu Miểu nghĩ thầm, khẳng định Thẩm Mặc Thần tức nổ tung.

Thủy Miểu Miểu tìm một nhà trọ gần nhà ga, 81 đồng / ngày, nửa đêm phòng chỉ cần 40.

Cô ngủ một giấc, 6 giờ sáng đi mua đồ ăn sáng, tới bệnh viện thăm Lục Tú Nhân.

Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, nghe được tiếng Lục Tú Nhân.

"Miểu Miểu nhà chúng tôi xin nhờ Thẩm tiên sinh, tuy có đôi khi nó rất nghịch ngợm, lại nhí nha nhí nhảnh, nhưng trên đại thể là một cô gái hiểu chuyện nhu thuận."

Thẩm tiên sinh?

Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, len lén thò đầu ra, nhìn vào trong phòng bệnh.

Đậu phộng.

Thẩm Mặc Thần một thân màu âu phục lam nhạt, ôn nhuận như ngọc ngồi trên ghế, mang theo nụ cười khiêm tốn, nói ra: "Con và Miểu Miểu cuối tuần kết hôn, cô ấy có khả năng hoảng sợ trước hôn nhân, chạy mất, con rất lo lắng cho cô ấy, nếu như cô ấy đến tìm dì, phiền dì gọi điện thoại cho con."

"Đứa nhỏ này, nếu như nó đến, dì sẽ nói nó một chút." Lục Tú Nhân xin lỗi nói.

"Dì tuyệt đối đừng nói cô ấy, Miểu Miểu còn nhỏ, có chút tính khí trẻ con, tuổi con lớn hơn cô ấy, lẽ ra sủng ái cô ấy, chỉ là, cô ấy một mình ở ngoài chạy lung tung, con thật sự vô cùng lo lắng." Thẩm Mặc Thần lo lắng nói.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy thịt mình có chút tê dại.

Thẩm Mặc Thần cũng quá giỏi giả bộ.

Nếu như không phải cô hiểu rất rõ bản tính của anh, đoán chừng cũng sẽ bị bộ dạng đàn ông tốt của anh lừa gạt.

Lục Tú Nhân nghe Thẩm Mặc Thần nói như vậy, càng thêm xin lỗi, đề nghị: "Nếu không, hiện tại dì gọi điện thoại cho nó, hỏi nó đang ở đâu? Hẳn là Miểu Miểu sẽ nói cho dì biết."

"Vậy thì quá tốt rồi, cám ơn dì." Thẩm Mặc Thần nho nhã lễ độ nói.

Thủy Miểu Miểu vội vàng tìm điện thoại di động của mình, chạy vào nhà vệ sinh, điện thoại di động kêu lên, cô nghe.

"Miểu Miểu, bây giờ con ở chỗ anof?" Lục Tú Nhân truy hỏi.

"Ở nhà vệ sinh, mẹ, có chuyện gì sao?" Thủy Miểu Miểu lập lờ nước đôi nói.

"Miểu Miểu, kỳ thật, kết hôn là một chuyện tốt đẹp, từ nay về sau, tất cả nan đề đều có hai người chia sẻ, mẹ hi vọng lúc con sinh bệnh, có một người có thể chiếu cố con, lúc mệt mỏi, có người ở bên cạnh con, lúc lòng mệt mỏi, cũng có người kiên nhẫn nghe lời của con nói."Kỳ thật những lời này Lục Tú Nhân nói cho Thẩm Mặc Thần nghe.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy rất lúng túng, một là không muốn cho Lục Tú Nhân lo lắng, thứ hai, muốn cự tuyệt.

Bời vì căn bản cũng không phải như Lục Tú Nhân nghĩ.

Cô và Thẩm Mặc Thần không phải yêu đương kết hôn, mà chính là, Thẩm Mặc Thần vì sự nghiệp gia tộc, mà cô, không trùng hợp lớn lên giống bạn gái của anh.

Càng quan trọng chính là, cô có Viêm Viêm, không cẩn thận, cô sợ không còn con trai.

"Mẹ. Sự nghiệp con vừa cất bước, còn chưa muốn kết hôn." Thủy Miểu Miểu biểu đạt nói.

"Con gái quá mạnh không tốt, như thế quá mệt mỏi. Mẹ cảm thấy Thẩm tiên sinh không tệ, sớm kết hôn một chút, sớm sinh con một chút, sinh thêm mấy đứa, làm người mẹ có phúc khí." Lục Tú Nhân thâm tình nói.

"Để xem đã, không vội, mẹ, con phải làm việc, cúp trước." Thủy Miểu Miểu không tiếp tục nói chuyện với Lục Tú Nhân, cúp điện thoại.

Cô từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy người đánh nước chỗ thôn Lục Tú Nhân.

"Cô không phải con gái Lục Tú Nhân sao?" Người trong thôn hưng phấn gọi.

Thủy Miểu Miểu: "..."

Cô không nghĩ tới sẽ bị bắt tại trận, hiện lên nụ cười, chào hỏi: "Chào dì, dì khổ rồi, nhờ dì chăm sóc mẹ con, cám ơn dì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.