Dạ Lăng Dật liếc về phía Thủy Miểu Miểu, ánh mắt lạnh mấy phần, tay nắm thật chặt ly rượu đỏ, giống như đang phát tiết tức giận gì.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được một ánh mắt nóng rực, giống như là muốn đốt mặt cô thành cái hố.
Cô chậm rãi nhìn về phía Dạ Lăng Dật..
Dạ Lăng Dật khẽ động khóe miệng châm chọc, lắc ly rượu đỏ, giống như căn bản không biết Thủy Miểu Miểu, xem thường hỏi: "Học sinh của mấy người già như vậy sao?"
Sadie không nghĩ tới Dạ Lăng Dật nói năng lỗ mãng như thế, có chút xấu hổ, gượng cười, nhất thời không lên lời.
Thủy Miểu Miểu ước gì sớm xéo đi một chút, già thì già thôi, ai cũng sẽ về già, cô cũng không phản bác cúi đầu xuống.
Lý tổng nhìn Dạ Lăng Dật không hài lòng Thủy Miểu Miểu, lại chọn một cô gái trông trẻ tuổi.
"Mấy người cố gắng chăm sóc khách tốt." Sadie nói một câu, mang theo các cô gái rời đi.
"Tôi để cho mấy người đi rồi sao?" Dạ Lăng Dật lạnh lùng nói.
Sadie dừng lại, không hiểu nhìn về phía Dạ Lăng Dật.
Dạ Lăng Dật lạnh lùng nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, trong mắt không có một chút nhiệt độ, nói ra: "Dùng một câu biểu đạt, tại sao phải lưu cô lại."
Sadie lúng túng cười, khách tới nơi này không phú thì quý, không đắc tội nổi, có mấy người đặc biệt kỳ hoa.
Cô ta nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, ra hiệu Thủy Miểu Miểu mở miệng.
Thủy Miểu Miểu cũng không muốn ở lại, qua loa nói: "Tôi già thì già thôi, tôi cảm thấy anh hẳn là kính già yêu trẻ."
"Cô cảm thấy cô già hay trẻ?" Dạ Lăng Dật cố ý làm khó dễ nói.
Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng, trả lại lời anh ta vừa nói: "Không phải anh nói tôi già sao?"
Dạ Lăng Dật nhìn chằm chằm nụ cười của Thủy Miểu Miểu, trong mắt giống như hồ băng vạn năm, chậm rãi nói: "Ở lại."
Thủy Miểu Miểu: "..."
Sadie vội vàng nói với Thủy Miểu Miểu: "Làm cho tốt, có gì không hiểu, đi theo mấy đàn chị là được."
Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cũng không thể bỏ chạy, vậy chắc chắn Sadie sẽ không đưa trả di động cho cô.
Thủy Miểu Miểu ngồi xuống giữa người đàn ông bụng lớn và hói đầu.
"Lý tổng, tôi kính ông." Nữ A nũng nịu tựa vào người đàn ông bụng lớn, nói ra.
Lý tổng tùy ý uống một ngụm, con mắt sắc mị nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, cầm một ly rượu nhỏ đưa cho Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu không biết ông ta muốn làm gì, tiếp nhận, sảng khoái uống cạn.
Lý tổng: "..."
Ông ta chưa bao giờ từng thấy người phụ nữ nào tự ý vậy, nhắc nhở: "Đút cho tôi."
Thủy Miểu Miểu theo dõi bờ môi mập kia, trong mắt lóng lánh.
Lúc có chị Sadie, cô không thể lập tức đi, nếu không khẳng định không lấy được điện thoại di động, còn có thể bị hoài nghi.
Nhưng nếu như khách không hài lòng, chẳng phải cô có thể thuận lý thành chương xéo đi.
Thủy Miểu Miểu cười một tiếng, nhìn sang Lý tổng, ghét bỏ nói: "Ông không có tay sao?"
Nói xong, cô cầm lấy quả chuối trên bàn, tự mình bóc.
Lý tổng nhìn thái độ cô hờ hững, không vui, nói ra: "Để cô đút cho tôi thì đút, nhiều lời như vậy."
Thủy Miểu Miểu không nói hai lời, nhét chuối tiêu vào miệng Lý tổng, hiện lên nụ cười đáng yêu, nói ra: "Chuối tiêu ăn ngon chứ?"
Lý tổng tức giận, nôn chuối vào thùng rác, nói ra: "Cô cút cho tôi."
"A." Thủy Miểu Miểu nhanh chóng đứng lên.
"Tôi để cô cút sao?" Dạ Lăng Dật lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía cô giống như là băng, mang theo gai nhọn.