Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Mặt Thủy Miểu Miểu phát hồng, xấu hổ đẩy Thẩm Mặc Thần.
Đầu ngón tay đặt ở trên lồng ngực anh, cảm giác được nhiệt độ nóng rực cách quần áo truyền đến lòng bàn tay cô.
Cô muốn lùi bước, ngón tay run một cái.
Nhưng cô thật muốn đi ra ngoài.
Thủy Miểu Miểu gia tăng lực đẩy.
Nhưng căn bản anh không nhúc nhích tí nào.
"Sờ đủ chưa?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
Thủy Miểu Miểu: "..."
Cô mất tự nhiên nhìn Thẩm Mặc Thần, đối diện đôi mắt đen như mực của anh.
Một tia sắc bén từ trong con ngươi anh hiện ra, nguy hiểm không ngôn ngữ.
Thẩm Mặc Thần cầm tay phải của cô.
Nhiệt độ bàn tay anh giống như là đầu mẩu thuốc lá.
Thủy Miểu Miểu mở to đôi mắt, trong đầu hiện lên một ý niệm, cô gặp xui xẻo.
Trong tiềm thức, cô muốn chạy trốn.
Nhưng, còn không có bước được chân.
Thẩm Mặc Thần đưa tay phải ra, vòng lấy phía sau lưng cô, khóa ngang hông cô, kéo một phát.
Thủy Miểu Miểu đụng vào lồng ngực cứng rắn như sắt của anh.
Anh buông cô ra, tay trái xuyên qua tóc cô, giữ gáy cô, để cho cô bị ép ngẩng lên, anh cúi người, hôn lên môi cô.
Thủy Miểu Miểu kinh hãi lưng đều cứng ngắc, tranh thủ thời gian mím môi vào.
Thẩm Mặc Thần không vui, phả toàn bộ tức giận lên mặt mặt cô, lưỡi đỏ phác họa trên bờ môi cô, hút vào trong miệng, khẽ cắn.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, dùng hết sức bú sữa mẹ, cắn chặt răng.
Thẩm Mặc Thần đảo qua răng cô, nếm được mùi đậu phộng, nạy răng cô ra.
Không cạy ra.
Thẩm Mặc Thần nhếch khóe môi, tay đặt ở trên lưng cô đột nhiên dùng sức.
Thủy Miểu Miểu bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn.
Anh thừa cơ tiến vào trong miệng của cô, chọc đầu lưỡi của cô.
Thủy Miểu Miểu trốn tránh đầu lưỡi, muốn đẩy anh ra ngoài, thế nhưng miệng lớn như vậy, cô muốn tránh cũng không được.
Thẩm Mặc Thần đẩy nước bọt của anh vào trong miệng cô, chặn lấy môi cô, cô bị ép nuốt xuống.
Thủy Miểu Miểu đỏ bừng mặt, không khí cũng không qua được, dùng mũi hít sâu một hơi.
Hít vào đều là hơi thở của anh, vẩn đục, não đã quá tải.
Không có cách, nuốt xuống.
Lúc này Thẩm Mặc Thần mới hài lòng, nhắm mắt lại, ngậm lấy đầu lưỡi cô, hút vào trong miệng của anh, bắt chước cái tần suất trước đó của họ.
Thủy Miểu Miểu gấp trên mũi xuất hiện mồ hôi trong suốt, nhưng không có biện pháp nào.
Dạ Lăng Dật còn ở trong phòng bao, cô cảm thấy là Thẩm Mặc Thần cố ý.
Cô đẩy anh không được, lại cắn không được, còn bị ép nuốt, toàn bộ dạ dày đều không thoải mái, cuồn lên, kêu gào.
Lão hổ không phát uy, khi cô là mèo bệnh.
Thủy Miểu Miểu giơ chân, giẫm mạnh lên mu bàn chân của anh.
Thẩm Mặc Thần bị đau, nhíu mày, mở to mắt, trong mắt thâm thúy lóe lên tia sắc bén.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu run lên, nghĩ thầm cô xui xẻo rồi.
Quả nhiên, bàn tay Thẩm Mặc Thần dời xuống, nắm chặt cái mông vung cao, bàn tay xiết chặt, buông ra, bóp càng chặt, tới gần anh.
Cô có thể cảm giác được, cái kia, đang thành hình, mang theo nhiệt lượng không thể đỡ, để cho cô không coi nhẹ được.
Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, lỗ tai đều đỏ, không biết là xấu hổ, hay là huyên náo.
Thẩm Mặc Thần thật là xấu, biết chỗ nào mẫn cảm nhất của cô.
Cách váy và quần, cô đều cảm giác được, một chỗ đều bị trêu chọc.
Rõ ràng không muốn, thế nhưng, trên chân không có sức, chân như nhũn ra.
Dứt khoát, một cái chân khác cũng giẫm lên mu bàn chân Thẩm Mặc Thần.
Đột nhiên, bả vai bị người ta tóm lấy.
Một lực rất lớn, kéo cô ra, Thủy Miểu Miểu lảo đảo mấy bước.
Dạ Lăng Dật ngăn trước mặt cô, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, cứng cằm, toàn thân giống như bao phủ ánh sáng lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.