Ánh mắt Dạ Lăng Dật lạnh vài phần, đứng thẳng, tay nắm thành quyền đến trắng bệch, lãnh đạm nói: “ Không bao giờ có chuyện đó, tôi đuổi theo cô ta là vì cô ta đang cầm đồ của tôi.”
“ Cô ấy cầm của cậu cái gì?” Thẩm Mạc Thần nói.
Dạ Lăng Dật không nhịn được, trong mặt xẹt qua gió lạnh: “ Tôi nghĩ tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh.”
Thẩm Mạc Thần nhún vai, khóe miệng nhếch lên lười biếng nói: “ Vậy thì tôi cùng không cần trả lời.”
Mắt Dạ Lăng Dật đen nhánh, trong mắt chất chứa tâm tình phức tạp, giọng cảnh cáo dành cho Thẩm Mạc Thần: “ Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có động lòng với cô ta.”
“ Ha ha haa.” Thẩm Mạc Thần cười khẽ, căn bản không đoái hoài gì đến lời cảnh cáo, nói: “ Nếu không thì sao?”
“ Tôi muốn cô ta phải cô độc trong suốt quãng đời còn lại, sống không có tình cảm, không yêu được ai, không được ai yêu.”
Đó là một chứng bệnh cuồng loạn vì oán hận, đến đoạn tuyệt.
Nói xong, Dạ Lăng Dật hất cằm, cao ngạo xoay người bước nhanh ra bên ngoài rồi biến mất trong bóng tối.
Thẩm Mạc Thần nhíu mi, nhớ tới nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ linh hoạt của Thủy Miểu Miểu, trong lòng thoáng qua một tia khác thường không ổn định, tựa như là thương tiếc.
…
Thủy Miểu Miểu đem ảnh chụp cất vào trong ví, mắt đẹp khẽ chớp nhìn về phía ánh đèn.
Thẩm Mạc Thần, Dạ Lăng Dật, hai người này đều là những người đàn ông mà cả đời cô không muốn động vào.
Hết lần này đến lần khác, số mệnh giống như là một cái lưới vô hình, đem cô mắc vào trong đó.
Cô càng giãy dụa, lưới càng vây chặt.
Thủy Miểu Miểu thở dài, liếc về phía cửa sổ do dự.
Nếu như cô trèo qua cửa sổ, là có thể chạy được nhưng còn điện thoại di động của cô, khẳng định sẽ không lấy lại được.
Điện thoại di động không lấy lại được, cô sẽ phải tiếp tục đi theo Dạ Lăng Dật nếu không chỉ còn nước tìm mấy cái ảnh hồi trung học của cô và Dạ Lăng Dật để quang lên trang nhất?
Hai lựa chọn, một là tiếp tục đi theo Dạ Lăng Dật, hoặc là đi nịnh nọt Thẩm Mạc Thần. Cô phát hiện, cả hai việc đều vô cùng chán ghét, mà chán hơn cả là phải gặp lại Dạ Lăng Dật.
Thủy Miểu Miểu khoác ba lô trên lưng, đi về phía cửa, không đi nịnh nọt Thẩm Mạc Thần thì biết làm sao?
Chuyện vặt này, cô quen rồi, tinh thông lắm rồi.
Thủy Miểu Miểu mở cửa, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Mạc Thần đang dựa người vào tường.
Ngón trỏ tay phải anh đang kẹp một điếu thuốc lá, khói mờ vây quanh anh khiến cho mắt anh càng thêm thâm trầm, mê mị làm cho người khác không thấy rõ nhưng lại từ trong làn khỏi Thủy Miểu Miểu cảm nhận được hơi thở vô cùng nguy hiểm.
“ Thẩm Mạc Thần, bộ dạng hút thuốc lá của anh vô cùng mê người.” Thủy Miểu Miểu cười toe toét, ánh mắt cong như trăng khuyết, giọng tán dương.
Thẩm Mạc Thần thâm thúy nhìn Thủy Miểu Miểu, trong mắt vô cùng mềm mại.
Thủy Miểu Miểu hướng về phía anh cẩn thận vươn tay ra.
Thẩm Mạc Thần gạt tay cô xuống, giọng lên lớp: “ Con gái không được hút thuốc.”
Sau đó, anh rất biết kiềm chế dụi đi điếu thuốc.
“ Ai muốn hút thuốc, cái đó.” Thủy Miểu Miểu nhíu mày, cười khả ái nói: “ Tôi muốn lấy lại điện thoại di động.”
Thẩm Mạc Thần nheo mắt nhìn.
Anh hiểu được, cô tới lấy lòng anh là vì điện thoại di động.
Thẩm Mạc Thần vươn tay, ôm lấy hông cô, đem cô ôm vào ngực, mắt nhìn vào đôi mắt đang mở to của Thủy Miểu Miểu, trầm giọng hỏi: “ Mấy ngày nay, em biết mình làm sai bao nhiêu chuyện không?”
Xóa.
Nợ cũ không cần trả a.
“ Sai nhỏ không tính. Sai lớn mới tính. Anh nói có phải không Thẩm Mạc Thần?” Thủy Miểu Miểu mặt dày nói.