Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 211: Có muốn thử một chút hay không



Thẩm Mặc Thần câu lên khóe miệng tà mị, cụp đôi mắt, giống như hiểu rõ tâm tư nhỏ của cô, nói ra: "Tối nay tôi đảm bảo, nhìn biểu hiện của em, rồi quyết định có cho em hay không."

Trời.

Thẩm Mặc Thần anh là quỷ hẹp hòi xấu bụng.

Thủy Miểu Miểu chủ động vòng lấy cánh tay Thẩm Mặc Thần, cong đôi mắt như nguyệt, linh động giảo hoạt, nịnh nọt nói: "Nhất định tôi sẽ biểu hiện rất tốt. Anh..."

Thủy Miểu Miểu chen tới gần Thẩm Mặc Thần, chớp con mắt, nghịch ngợm nói ra: "Anh không định chi trước một chút tiền đặt cọc sao?"

"Tiền đặt cọc gì?" Thẩm Mặc Thần nhìn xuống cô hỏi.

"Trước cho tôi chơi điện thoại chút đi." Thủy Miểu Miểu đáng yêu nói ra.

Thẩm Mặc Thần động khóe miệng, cầm điện thoại di động của mình, ở trước mặt cô, nhập mật mã, nhét vào trong tay Thủy Miểu Miểu, trầm giọng nói: "Chơi của tôi."

Thủy Miểu Miểu: "..."

Cô bất đắc dĩ, lên xe của anh, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, dò xét liếc Thẩm Mặc Thần một chút, làm bộ chơi điện thoại di động của anh, ấn mở ghi chép trò chuyện của anh.

Cú điện thoại đầu tiên là gọi cho Tiểu hồ ly.

Hồ ly?

Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng, chẳng lẽ anh bao phụ nữ.

Thủy Miểu Miểu ấn mở cụ thể.

Trong hai ngày này gọi 15 cuộc, có nhiều cuộc liền nhau, gọi nhiều như vậy.

Chờ chút

Cái số này càng nhìn càng quen thuộc.

Giống như là của cô.

Thì ra lúc anh bị kéo vào danh sách đen, anh gọi nhiều như vậy?

Trong lòng Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác quái dị, cô cô gắng coi nhẹ rơi, không nghĩ, hay nhìn nữa.

Rất nhiều số cô không biết.

Tắng Tử hai cuộc điện thoại, Mã Ngọc hai cuộc điện thoại, Hoàng Dung hai cuộc điện thoại, Sa Lâm Na hai cuộc.

Ồ, tứ tiểu Hoa Đán, cùng hưởng ân huệ.

Thủy Miểu Miểu lại nhìn lướt qua ghi chép cuộc gọi của anh.

Oa Tắc

Các đại minh tinh, đạo diễn, danh nhân, kẻ có thế lực, cô biết tên những người kia, đều toát miệng.

"Nhìn đủ chưa? Muốn mở cuộc gọi hay không, nhìn xem tôi và họ trò chuyện những gì?" Thẩm Mặc Thần dò xét liếc cô một chút, nhếch miệng, ánh mắt phóng về phía trước, bộ dạng lười biếng.

Thủy Miểu Miểu mím môi một cái.

Cô cũng cảm thấy, nhìn lén đời tư của người khác không tốt.

Mặt hơi đỏ lên, để điện thoại di động của anh lên chỗ điều khiển, nói ra: "Không có gì hay."

"Nào có đặc sắc như điện thoại di động của em." Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nói.

Thủy Miểu Miểu cho là anh ám chỉ cô kéo anh vào danh sách đen, cũng không để ý tới, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có người bán gà ăn mày, cô vỗ vỗ bả vai Thẩm Mặc Thần, nói sang chuyện khác: "Gà ăn mày là đặc sản Thành Châu, ăn ngon lắm, anh dừng ở ven đường đi, tôi mời anh ăn."

Thẩm Mặc Thần liếc ngoài cửa sổ một chút, phanh xe.

Thắng xe không ăn, giống như là đạp chân ga, tiến lên.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần hiện lên tia lạnh.

Thủy Miểu Miểu thấy xe đi qua chỗ bán gà, không hiểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Phát hiện sắc mặt anh không tốt, thêm một tia lãnh khốc, hết sức chăm chú nhìn về phía trước.

"Anh không sao chứ? Có người truy sát anh sao? Đột nhiên lái nhanh như vậy." Thủy Miểu Miểu hỏi.

"Thủy Miểu Miểu, em leo ra chỗ ngồi phía sau xe đi, thắt chặt dây an toàn." Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nhìn phía trước ra lệnh.

"Vì sao?" Thủy Miểu Miểu khó hiểu nói.

"Thắng xe không ăn." Thẩm Mặc Thần giải thích rõ.

"A." Thủy Miểu Miểu khẽ cười một tiếng, trêu chọc nói: "Anh đang lái về phần cuối của sinh mệnh sao?"

Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, nghiêm túc nói: "Không phải đùa giỡn với em."

"Tôi có biện pháp cứu anh, có muốn thử một chút hay không?" Thủy Miểu Miểu liếc đường một chút.

"Nói nhảm. Em cũng không phải cứu mình sao?" Thẩm Mặc Thần chuyên chú nhìn phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.