Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 214: Cao nhân, đấu không lại



Thủy Miểu Miểu kinh hoảng nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Anh nói phương thức, không phải là loại phương thức đó chứ?

"Thẩm Mặc Thần, anh đừng nói giỡn, nơi này sẽ có người tới." Thủy Miểu Miểu khẩn trương nói.

"Ừm, cho nên em nhỏ giọng một chút." Thẩm Mặc Thần nói.

Thủy Miểu Miểu ý thức được anh không phải đùa giỡn, nhanh trèo lên trên.

Thế nhưng, tay của anh giống như kìm sắt, không gì phá nổi, sức lực của cô không địch lại, liền lọt vào trong nước, một mực trong phạm vi thế lực của anh.

Thủy Miểu Miểu nhìn tai kiếp khó thoát, lập tức quay đầu, nói với Thẩm Mặc Thần: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chúng ta có thể làm một đôi lưu manh có tư chất không? Ân ái xuất sắc, chết sớm."

Thẩm Mặc Thần liền thích xem bộ dạng giảo hoạt giống như hồ ly của cô, linh động lại sinh động như thật, rõ ràng sợ hãi, hết lần này tới lần khác lại còn nịnh nọt lưu loát như vậy, để thể xác tinh thần anh vui vẻ, cứ nhìn cô như vậy, anh liền cảm thấy mình có cảm giác rồi.

"Miểu Miểu, chúng ta trong nước, không có người thấy, nhưng em đi lên bãi cỏ, tôi lại không xác định có người sẽ thấy hay không?" Thẩm Mặc Thần hạ giọng, khàn khàn nói.

Trong đầu Thủy Miểu Miểu phản ứng ra một từ duy nhất: Cầm thú.

Câu nói đầu tiên là: Xem như đàn ông ấm áp cũng ẩn giấu một bộ mặt.

Vừa rồi cô ở trong nước, cảm động cái rắm.

Thẩm Mặc Thần cũng là người đàn ông vô cùng xấu bụng, bá đạo, ngang ngược, còn có... Cặp mông ** sao tinh lực tốt như vậy.

Thủy Miểu Miểu tránh anh.

Thẩm Mặc Thần nhất thời không có đạt được, cười xùy một tiếng, vươn tay, ôm eo cô, quay người.

Thủy Miểu Miểu không có bờ hồ làm chỗ dựa vào, bị mất trong tâm đứng lên.

Anh đưa quần vào trong tay cô, trầm giọng nói: "Cầm lấy, không được rơi mất, nếu không thì tôi không có gì mặc đâu."

Không có mặc.

Hắc hắc

Thủy Miểu Miểu sảng khoái buông tay ra, tâm tình thoải mái.

Thẩm Mặc Thần cười rộ lên, nghe so càng vui vẻ hơn cô.

Sao Thủy Miểu Miểu có loại dự cảm xấu nhỉ.

Cô trừng mắt về phía Thẩm Mặc Thần.

"Bời vì quần đó không có liên quan, đàn ông làm không cần cởi, em không biết sao?" Thẩm Mặc Thần nói.

Thủy Miểu Miểu: "..."

Vậy vừa rồi cô vứt chính là... cô sao?

A mẹ nó!

"Thẩm Mặc Thần, anh còn có thể hư hỏng vậy sao?" Thủy Miểu Miểu tức giận bất đắc dĩ nói.

Thẩm Mặc Thần nắm vuốt cái mũi cô, dịu dàng nói: "Em ngoan một chút, chút nữa tôi giúp em tìm, tôi cũng không muốn người phụ nữ của tôi bị phơi ra ánh sáng."

Thủy Miểu Miểu thở dài một hơi, gặp được Thẩm Mặc Thần, thật sự là cô khổ tám đời.

Thẩm Mặc Thần để cho cô đối mặt với anh, được đi vào như ý nguyện, nhìn gương mặt tinh xảo của cô.

Không biết là bời vì tức giận hay là thẹn thùng, mặt của cô đỏ bừng, tóc vẫn ẩm ướt, dính bên mặt, đáng yêu, xinh đẹp, lại có loại dã tính mị hoặc, thực chất bên trong lộ ra xinh đẹp.

Đặc biệt là bộ dạng cô hé miệng thở dốc, lông mày hơi nhướng lên, con mắt híp nửa, giữa lúc nửa tỉnh nửa say, vẫn không quên trừng anh.

Thẩm Mặc Thần phát hiện mình thật sự vô cùng thích bộ dạng hiện tại của cô, giống như là một bức họa, khắc thật sâu trong đầu óc anh.

Thật vất vả kết thúc, Thủy Miểu Miểu không có nổi chút sức lực.

Anh lấy quần của cô ở trong túi áo, giúp cô mặc vào.

Sao quần của cô ở trong túi anh.

"Vậy tôi vừa vứt bỏ cái gì?" Thủy Miểu Miểu tò mò hỏi.

Tâm tình Thẩm Mặc Thần tốt, hỏi gì đáp nấy: "Lúc em buông tay, tôi đã lấy."

Cho nên, cô đều ở trong lòng bàn tay anh, có phải anh không cần đoán cũng biết năng lực của cô?

Được rồi, cô vẫn là cầm điện thoại di động của cô, mau mau cút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.