Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 215: Cha con gặp nhau



Thủy Miểu Miểu bò trên đám cỏ. Cách đó không xa, cô tìm được túi xách liền đem ví tiền, di động trả lại cho Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần gọi điện thoại để kêu người đến xử lý chiếc xe.

Thủy Miểu Miểu mở di động của mình ra, lại phát hiện video mình quay được không thấy đâu nữa.

Cô tìm lại trong điện thoại nhưng không thấy video Mã Ngọc quyến rũ Dạ Lăng Dật.

Thủy Miểu Miểu nôn nóng nói: “Đâu mất rồi.”

“ Video sao?” Thẩm Mặc Thần bước đến chỗ Thủy Miểu Miểu, liếc nhìn điện thoại di động của cô rồi hỏi.

Thủy Miểu Miểu mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh biết.”

“Tôi đã xóa hết chúng đi rồi”. Thẩm Mặc Thần lười biếng nói.

Thủy Miêu Miêu dường như cảm thấy huyết áp mình tăng cao.

Cô coi giữ mất một ngày, phải đóng giả làm tiểu thư bị Dạ Lăng Thần sỉ nhục, thiếu chút nữa bị một đám người to con trêu ghẹo, khó khăn lắm mới quay lại được video này.

Thế mà anh ta lại xóa đi mất.

Nếu cô có video này, cô không cần phải theo dõi Dạ Lăng Thần.

Trong đôi mắt bị che kín bởi tơ máu, da đầu Thủy Miểu Miểu run lên liền đem túi đánh lên người Thẩm Mặc Thần, quát lớn: “Anh có biết tôi rất vất vả lắm mới quay lại được video này không? Anh tự tiện xóa nó đi, khi tôi không đồng ý! Tôi còn vừa cứu anh một mạng, anh thật quá đáng”.

Ánh mặt của Thẩm Mặc Thần nhìn cô ấy, kiên nhẫn giải thích: “Nếu em thật sự có video Mã Ngọc quyến rũ Dạ Lăng Dật thì cũng không truyền ra được.”

Mã Ngọc đang là một trong bốn tiểu hoa đán của làng giải trí còn Dạ Lăng Thần lại là người đã đính hôn.

Nếu video này bị truyền ra thì danh dự của Mã Ngọc sẽ bị ảnh hưởng.

Khi đó tập đoàn Hoàn Thần sẽ giận chó đánh mèo.

Tôi đang giúp em chứ không phải đang hại em.”

“Có truyền ra được hay không là chuyện của công ty. Anh không phải ông chủ của tôi, anh không được tự quyết định. Anh xóa bỏ nó. Anh biết không đó là công sức một ngày làm việc của tôi.

Hiện tại tôi không có video để giao ra, trong mắt ông chủ tôi lại là kẻ thất bại.

Tôi làm lãng phí tài nguyên của công ty. Anh như vậy là giúp tôi hay sao?”. Thủy Miểu Miểu tức giận nói.

“ Tôi sẽ giải thích với lãnh đạo của em”. Thẩm Mặc Thần nói.

Thủy Miểu Miểu trợn mắt nhìn Thẩm Mặc Thần, quát: “Giải thích có tác dụng gì, đáng lẽ ra tôi không cần theo dõi Dạ Lăng Thần nữa, anh nghĩ rằng tôi muốn theo dõi anh ta sao? Anh ta trừ bỏ trêu chọc tôi, cười nhạo tôi, còn có thế làm gì, tôi không muốn gặp lại anh ta nữa!.”

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần sâu thêm vài phần, trầm giọng nói: “Tôi sẽ thỏa mãn mong muốn của em.”

Anh nói một câu liền giúp cô ấy đổi việc mới.

“Tôi cũng không muốn gặp lại anh.” Điều chỉnh hô hấp, Thủy Miêu Miêu nói. Cô nhặt chiếc túi trên mặt đất rồi rời đi mà không quay đầu lại.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần lại nặng nề thêm.

Anh nhận ra, câu nói cuối cùng của cô ấy khiến cho long anh thật khó chịu.

Đôi mắt anh dường như lạnh thêm.

Thẩm Mặc Thần trở về khách sạn liền nhìn thấy một đứa bé đứng trước cửa phòng anh.

Đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, trong ánh mắt nó hiện lên một tia sáng. Nó vừa nhíu mày lại vừa nói khẽ: “Mẹ lại lừa gạt mình”.

“ Có chuyện gì?” Thẩm Mặc Thần nghi ngờ hỏi.

Cậu bé này chính là Viêm Viêm, cậu vươn cánh tay ra, vui vẻ nói: “Chúng ta thật giống nhau, cha! Chúng ta rốt cuộc đã gặp nhau rồi.”

Thẩm Mặc Thần ”…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.