Thẩm Mặc Thần như suy nghĩ điều gì, nhìn Viêm Viêm.
Thủy Miểu Miểu dạy con rất tốt.
Anh có thể cảm nhận được hai mẹ con rất yêu thương nhau.
Anh đặt ly rượu trên tay lên bàn, không nhìn Viêm Viêm, trầm giọng nói:" Yên tâm, cha tôn trọng quyết định của hai người ".
Viêm Viêm thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười, như vậy yên tâm rồi.
Thẩm Mặc Thần nhìn Viêm Viêm, tò mò hỏi:" Con không phải đến để nhận cha, vậy con đến đây tìm cha để làm gì?"
“ Cha muốn kết hôn không?" Vấn đề này Viêm Viêm đã muốn hỏi từ lâu.
“ Muốn kết hôn thì sao mà không muốn thì sao nào?" Thẩm Mặc Thần không hiểu, đi về phía Viêm Viêm, ngồi xuống ghế sa lon đối diện với cậu nhóc.
“ Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu cha muốn kết hôn, hôm nay con đến là để thuyết phục cha hãy cưới người mẹ ngốc nghếch của con làm vợ. Còn nếu cha không muốn kết hôn, thì con cũng vẫn muốn thuyết phục cha hãy chấp nhận người vợ ngốc ấy trong quá khứ, hiện tại và tương lai trên giấy tờ. Dù sao, mẹ cũng là phụ nữ. Hơn nữa, còn sinh cho cha một người con trai, cha thấy có đúng không?" Viêm Viêm giọng vô cùng khí thế.
Thẩm Mặc Thần hơi nhếch lên khóe môi, cười nói:" Sao con có thể nghĩ rằng sẽ thuyết phục được cha cưới một người phụ nữ ngốc nghếch?"
Viêm Viêm điều chỉnh tay, chân thành nói:" Thứ nhất, cha là người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất của mẹ. Ở thời cổ đại, mẹ coi như thuộc về cha, không ai thèm lấy, vì vậy cha phải chịu trách nhiệm.
Thứ hai, mẹ đã sinh cho cha một người con trai, mặc dù mẹ ăn nói không được dễ nghe cho lắm nhưng mẹ rất khỏe mạnh, có thể sinh thêm cho cha nhiều người con nữa, hơn nữa mẹ cũng không quá hoang, sẽ không lãng phí nhiều tiền của cha.
Thứ ba, mẹ của con có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, biết làm việc nhà. Mẹ có được rất nhiều ưu điểm của một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, cưới mẹ về, cha cũng không quá thua thiệt.
Thứ tư, dáng dấp của mẹ cũng rất ưa nhìn, vóc người lại đẹp nữa, tính tình cũng rất tốt. Mặc dù thỉnh thoảng hơi thần kinh một chút, coi như uống nhầm thuốc một thời gian. Trừ mấy thứ đó ra, tuyệt đại đa số là tốt, con cho cha xem hình của mẹ ".
Viêm Viêm mở cặp sách ra, lấy từ bên trong ra một xấp hình đưa cho Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần lật xem từng ảnh một, khóe miệng khẽ cười cười, vừa rồi Viêm Viêm nói điều thứ nhất anh đã vô cùng thích rồi.
Viêm Viêm quan sát vẻ mặt của Thẩm Mặc Thần, nghĩ thầm rồi cười hì hì:" Đúng rồi, mẹ của con là đẹp tự nhiên, không có can thiệp thẩm mỹ tí nào. Hơn nữa, mẹ sống rất tốt, đảm bảo cha sẽ hài lòng ".
Thẩm Mặc Thần hơi dừng tay một chút, ngẩng đầu lên nhìn vào tròng mắt đen nhánh của Viêm Viêm, vừa đúng nhìn thấy được vẻ đáng yêu của cậu nhóc.
Sắc mặt Thẩm Mặc Thần không được tốt lắm, não bộ có chút không được ổn, giọng kỳ quái hỏi hỏi:" Làm sao con biết mẹ sống rất tốt?"
Viêm Viêm cười:" Đàn ông không phải rất thích phụ nữ sống tốt sao?"
Thẩm Mặc Thần:" …”
Thẩm Mặc Thần có loại dự cảm thằng nhóc này sớm trưởng thành, sau khi lớn lên có thể bay cao bay xa.
Điểm này là giống anh hay là giống Thủy Miểu Miểu?
Thẩm Mặc Thần cầm xấp hình mà Viêm Viêm đưa, ngả người về phía sau sa long, giọng thâm trầm:" Mẹ ngốc của con tránh cha như là tránh tà, con có cách nào để gả mẹ cho cha?"
Viêm Viêm khẽ nhoẻn cười, trong mắt thoáng qua tia sáng giảo hoạt, nói:" Ôi, cha ngay cả một người mẹ ngốc của con cũng không giải quyết được, con thật là hoài nghi mị lực của cha, vì tương lại của các em con, con nghĩ con nên đi tìm một người cha khác ".
Thẩm Mặc Thần:" …".
Thẩm Mặc Thần hơi nhếch nhếch chân mày.
Vừa rồi, anh còn tưởng rằng gặp may mắn, từ trên trời rơi xuống một cậu con trai đến giúp anh nhưng bây giờ nghĩ lại, đứa con trai này đến đây để quấy rối thì đúng hơn.