Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 223: Anh còn có thể hèn hạ hơn ư



"Có chuyện gì không?" Thủy Miểu Miểu thận trọng hỏi.

"Chúng tôi nhận được báo động, có người dùng tài khoản "Gia gia yêu Thủy Thủy" tiến hành lừa đảo trên mạng, căn cứ IP tra được địa chỉ nhà, là chỗ ở trước của cô, mặt khác, có người chứng minh, "Gia gia yêu Thủy Thủy" là con của cô, chúng tôi nghĩ cô nên đến sở cảnh sát để giúp điều tra." Cảnh sát nghiêm túc nói.

Thủy Miểu Miểu hoảng sợ đến banh đôi mắt ra, bật thốt lên: "Lừa đảo trên mạng, sao có thể?"

"Con trai của của cô ở trong ( thượng cổ kỳ hiệp), nhiều lần dùng tài khoản "Gia gia yêu Thủy Thủy" buôn bán tài khoản thăng cấp theo đường tắt, tài khoản mua bạn của cậu ấy bị công ty game ngừng dùng, tạo thành nhiều tổn thất, số tiền lên đến 9 vạn nhân dân tệ, đặc biệt là tài khoản Mặc Quân là người bị hại nhiều, tổn thất 6 vạn, anh ta yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự của "Gia gia yêu Thủy Thủy"." Cảnh sát kỹ càng nói.

Nghe được hai chữ Mặc Quân này, Thủy Miểu Miểu hiểu rồi.

Khẳng định là Thẩm Mặc Thần giở trò quỷ, đây chính là thủ đoạn trước đó Thẩm Mặc Thần nói sao?

A!

"Cảnh sát, lúc con tôi bán những tài khoản này vẫn có thể dùng, là công ty game đột nhiên dừng hết, không phải ý chủ quan của con trai tôi mà phạm sai lầm." Thủy Miểu Miểu giải thích nói.

"Nếu như con của cô nguyện ý trả lại tiền cho người bị hại, đồng thời để người bị hại từ bỏ khởi tố, hẳn là có thể huỷ bỏ." Cảnh sát hạ giọng một chút.

"Vậy nếu như người bị hại không nguyện ý huỷ bỏ lên án thì sao?" Thủy Miểu Miểu lo lắng hỏi.

"Cái kia chỉ có cách đi đường tắt, nói rõ tình huống, có thể phán nhẹ." Cảnh quan nói.

Phán nhẹ?

Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, chìm đến đáy cốc.

Thẩm Mặc Thần, thật là độc ác, ép cô căn bản không có sức trả.

Người này, sao có thể hư hỏng như vậy, dùng bất cứ thủ đoạn nào!

Trách không được, vừa rồi cô nhìn anh nhẹ như mây gió, liền biết không phải lừa đảo tức là trộm cắp.

Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ đứng lên khỏi vị trí, kéo hành lý, lên tiếng xin xỏ với cảnh sát: "Cảnh sát, bây giờ tôi đang đi công tác, anh có thể dàn xếp một chút hay không, con trai tôi còn nhỏ, mới lên tiểu học, tôi sẽ cố gắng nghĩ biện pháp tiền trả lại cho người bị hại, để bọn họ huỷ bỏ lên án."

"Ừm, thực sự nếu như chúng tôi tới trường học dẫn người, sau này sẽ chịu ảnh hưởng tới con đường lam quan, cũng không ngẩng đầu lên được trước thầy cô bạn học, sẽ còn lưu lại án cũ, không tốt cho nhập học, cho cô thời gian hai ngày, mau chóng trả lại tiền cho người trong cuộc, để bọn họ huỷ bỏ tố cáo." Cảnh sát dễ nói chuyện.

"Cảm ơn cảnh sát." Thủy Miểu Miểu cúp điện thoại, đi ra khỏi cửa.

Cô lôi kéo hành lý, ra nhà ga, liếc một chút, liền thấy Thẩm Mặc Thần dựa vào cửa xe.

Ánh nắng xuyên qua những cây ngô đồng, hình thành điểm sáng, rơi vào bóng người tự phụ của anh, phong thái nổi bật, liễm diễm có một không hai.

Anh giống như là một vương giả bày mưu tính kế, chờ đợi tướng sĩ phản đồ trở về.

Mà cô, không thể không tạm nhân nhượng, khúm núm phủ phục dưới lòng bàn chân của anh, dựa lấy hơi thở của anh.

Thủy Miểu Miểu ủy khuất, tức giận, ngón tay nắm chặt điện thoại di động trắng bệch, hận không thể ném di động vào đầu anh, đồng quy vu tận.

Thủy Miểu Miểu thở một hơi thật dài, điều hòa tâm tình của mình, đi đến trước mặt anh.

Thẩm Mặc Thần nhìn vành mắt hồng hồng của cô, lông mi khẽ run, giơ lên nụ cười, tinh thần phấn chấn, tà mị nói: "Đã lâu không gặp."

"Trí nhớ Thẩm tiên sinh không tốt, vừa mới gặp." Thủy Miểu Miểu cụp đôi mắt, hơi ngoác miệng ra, sa sút nói.

"A." Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô, giữ kín như bưng hỏi: "Tìm tôi có việc sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.