Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 224: Hận tôi sao?



"Có thể không kết hôn hay không, tôi có thể làm bộ thành bạn gái của anh, nếu như anh cần, gọi điện thoại cho tôi, nhất định tôi sẽ xuất hiện giúp anh ngụy trang, nhưng, chúng ta có cuộc sống riêng, không cho anh tới tìm tôi." Thủy Miểu Miểu thỏa hiệp nói.

Thẩm Mặc Thần nhếch miệng, hai tay vòng trước ngực, nói ra: "Thế nhưng ông nội của tôi nhất định phải để cho tôi kết hôn?"

"Chúng ta có thể làm bộ kết hôn." Thủy Miểu Miểu bật thốt lên.

"Giấy hôn thú hợp pháp nhất định phải cầm, ông nội của tôi không phải đèn đã cạn dầu, nhưng em có thể lựa chọn cưới chui, đối với kết hôn phải luôn trung thành, thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng, tôi sẽ không can thiệp cuộc sống riêng tư của em, có việc tôi sẽ gọi điện thoại để em tới, thế nào?" Thẩm Mặc Thần thẳng vào chủ đề nói.

Không can thiệp sinh hoạt cá nhân?

Cái này có thể.

"Phải kết hôn bao lâu?" Thủy Miểu Miểu suy tư hỏi.

"Hai năm."Khóe miệng Thẩm Mặc Thần khẽ cười, ánh mắt trở nên tà ác, "Chẳng lẽ, em muốn ba năm?"

"Anh không sợ trong vòng hai năm, bạn gái của anh trở về, cô ấy nhìn thấy, sẽ tức chết." Thủy Miểu Miểu nhắc nhở nói.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sâu thẳm, hiện lên tia sáng khác lạ.

Đôi mắt quá sâu, như là vòng xoáy trong vũ trụ mênh mông.

Thủy Miểu Miểu nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì, xác định duy nhất, là nét mặt của anh ngưng trọng.

Theo sắc mặt anh thay đổi, không khí xung quanh lập tức ngưng kết đến số 0, có chút cảm giác lạnh.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy, cô chạm đến bãi mìn của anh.

"Yên tâm, trong hôn nhân, tôi sẽ bảo trì trung thành tuyệt đối." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói một câu, mở cửa xe, ra lệnh: "Lên xe."

Thủy Miểu Miểu thận trọng lên chỗ ngồi phía sau.

Thẩm Mặc Thần đặt hành lý của cô ra phía sau, lên chỗ điều khiển.

Trên đường đi, Thẩm Mặc Thần đều trầm mặc, ánh mắt xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, như có điều suy nghĩ.

Thủy Miểu Miểu bị anh nhìn run rẩy.

Nếu cô không nói, cảm thấy mình sẽ bị không khí kỳ lạ này ngột ngạt đến chết.

"Cái kia." Thủy Miểu Miểu vỗ vỗ cái ghế, kéo ra nụ cười giả tạo, hỏi: "Anh lại đổi một cái xe mới, chiếc ngày hôm qua, còn tốt đó chứ?"

Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, ánh mắt mềm mấy phần, trả lời: "Hôm qua người bạn đã tới cửa hàng.

"Nén bi thương, bạn của anh vẫn rất nhiều, mọc lên như nấm. Đúng, sao xe của anh lại đột nhiên mất phanh?" Thủy Miểu Miểu thuận miệng nói.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên trở nên lạnh, nhìn về phía trước nói ra: "Là người làm, phanh bị chỉnh sang chân ga."

Thủy Miểu Miểu mở to hai mắt, hiện lên sợ hãi, kinh ngạc nói: "Là có người muốn mưu sát anh."

Thẩm Mặc Thần im miệng không nói, nặng nề nhìn về phía trước, hỏi: "Em hận tôi sao?"

Thủy Miểu Miểu vội xua tay, làm sáng tỏ nói: "Tôi cũng không biết anh cũng tới, vả lại, tôi còn cùng anh đi một chiếc xe, không phải tôi làm."

"Tôi nói là buộc em chuyện kết hôn." Thẩm Mặc Thần giải thích một câu.

Thủy Miểu Miểu ngừng một lúc, đôi mắt đẹp chớp động.

Hận cũng không đến nỗi, nhưng cô đối với loại hành vi này rất giận, phản cảm, phẫn nộ.

Thế nhưng, tức giận, phản cảm, phẫn nộ là không có ích lợi gì, không có bất kỳ trợ giúp gì.

Thẩm Mặc Thần không có khả năng bời vì cô tức giận, mà không khởi tố Viêm Viêm.

Tình thế anh bắt buộc.

May mắn, anh không can thiệp cuộc sống riêng tư của cô, cô có thể bảo vệ Viêm Viêm, để cho thần kinh căng cừng của cô buông lỏng không ít.

Thủy Miểu Miểu thận trọng nhìn Thẩm Mặc Thần, nói khẽ; "Về sau chúng ta, có thể không cần dùng loại phương thức này không? Tổn thương tình cảm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.