"Cho nên chỉ cần cuộc sống, coi như em bị thương cũng không quan trọng sao? Thủy Miểu Miểu, trong sinh hoạt của em còn có bản thân không, hay là em cảm thấy em phụ thuộc vào người khác, nơm nớp lo sợ, thận trọng, không có một chút tính cách của mình!" Thẩm Mặc Thần tức giận cô không có yêu quý chính mình chút nào, bật thốt lên.
Vành mắt Thủy Miểu Miểu có chút phát hồng.
Tự mình có đầy đủ điều kiện sinh tồn, mới có thể bốc đồng.
Cô có Viêm Viêm phải nuôi.
Coi như tạm nhân nhượng, coi như kéo dài hơi tàn thì có quan hệ gì, chỉ cần người cô yêu, có thể còn sống là được.
Người khác có thể cho rằng cô đê tiện, cho rằng cô vô liêm sỉ, cho rằng cô không có tính cách sẽ chỉ xem xét thời thế, a dua nịnh hót.
Chỉ cần cô không cho mình là như vậy, biết mình đang làm cái gì là được.
Mình là ai, người khác thấy mình là hạng người gì, mình là hạng người gì, mà chính là, chính mình nhận định mình là hạng người gì.
Không sao, Thẩm Mặc Thần không hiểu rõ cô, có thể nói cô như vậy, cô không cần thương tâm, không cần khổ sở. Không cần vì bị tổn thương mà không vui.
Thủy Miểu Miểu hiện lên nụ cười, sáng tỏ nói: "Về sau tôi trở thành người phụ thuộc vào anh có được hay không? Tôi chỉ nịnh nọt một mình anh, chỉ muốn một mình anh, chỉ thuộc về một mình anh."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lướt qua tia sáng lạ, là phức tạp, là thương yêu, cũng là tức giận, càng là một loại rung động anh nắm lấy không kịp.
Thẩm Mặc Thần cúi người, hôn lên môi cô.
Lưỡi đỏ phác hoạ môi cô.
Trên bờ môi cô, bao trùm hơi thở thuộc về anh.
Bàn tay đi vào trong quần áo của cô, đến đỉnh điểm khác biệt giữa anh và cô.
Lòng bàn tay nóng hổi và da thịt của cô chạm nhau.
Cảm giác được nhô lên của cô, chạm vào lòng bàn tay anh.
Giống như là một đám lửa, đốt máu của anh.
Trong đầu Thẩm Mặc Thần hiện lên cảnh cô và Dạ Lăng Dật hôn môi, trong mắt lướt qua tia lạnh, buông Thủy Miểu Miểu ra, giọng u ám: "Nơi này, cậu ta chạm qua không?"
Thủy Miểu Miểu nhìn sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Mặc Thần, giống như chỉ cần cô nói nhầm, một giây sau, sẽ bị tử hình.
Thủy Miểu Miểu bảo đảm nói: "Tôi sẽ bảo vệ lãnh thổ của anh hoàn chỉnh, sẽ không để cho kẻ địch bước vào, có đôi khi, là sơ sẩy, mới có thể để cho kẻ địch có cơ hội lợi dụng, về sau, tăng phòng bị hơn, nếu như, sức lực của mình không cách nào kháng địch, sẽ báo cáo nhanh cho lãnh đạo."
Thẩm Mặc Thần nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, trong lòng hiện lên cảm giác khác thường anh nắm lấy không kịp, xúc động cúi người, hôn lên môi cô, tiền về phía trước mấy bước.
Thủy Miểu Miểu không biết phía sau là cái gì, nhắm chặt mắt, ôm sát phía sau lưng anh.
Thẩm Mặc Thần đẩy cửa phòng bao ra, hôn cô, quay người.
Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không có cách nào suy nghĩ.
Cô bị ép lên cánh cửa, nghe được bịch một tiếng, Thủy Miểu Miểu mở mắt, đối diện đôi mắt như đá đen thâm thúy của anh.
Cùng một chỗ, anh nóng hổi như sắt, như in dấu, cường hãn, không thể đỡ.
"Nhớ kỹ, ai mới là người đàn ôn thực sự của em." Thẩm Mặc Thần bá đạo nói, nâng đùi phải của cô lên. Vòng lấy eo tráng kiện của anh.
Cô tới một chút chỗ trống phản kháng cũng không có, trong mắt mang theo hơi nước trong suốt, sở sở động lòng người nhìn lấy hắn.
Anh không thích hiện tại cô còn xem xét thời thế quan sát anh, giống như là con thỏ nhỏ, ngoại trừ sợ hãi, thuận theo, anh cảm giác không lấy ra xúc động của cô, thân thiện và cam tâm tình nguyện.
Thẩm Mặc Thần dùng sức, mỗi một cái, giống như định tiến sâu trong linh hồn cô, lực mạnh mẽ, muốn đánh tan lý trí của cô.