Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 234: Bá đạo như anh, anh tự mình biết



Thủy Miểu Miểu biết là anh cố ý, anh còn đang tức giận, căng mặt, đôi mắt giống như là mắt ưng, sắc bén, có thể nhìn thấu nội tâm cô.

Cô sợ loại ánh mắt này của anh, chính mình ở trước mặt anh giống như là một người trong suốt.

Cô chỉ là vì Viêm Viêm, mới có thể tạm nhân nhượng đối với anh.

Thủy Miểu Miểu nhắm mắt lại.

Đè nén hô hấp, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, tay trái vốn ôm lấy eo cô chuyển qua nắm cằm của cô, để cho cô nhất định phải đối mặt với anh, ra lệnh: "Mở to mắt."

Thủy Miểu Miểu mở to mắt.

"Xem tôi muốn em như thế nào?" Thẩm Mặc Thần bá đạo ra lệnh.

Mặt Thủy Miểu Miểu hồng lên.

Bàn tay Thẩm Mặc Thần chuyển qua gáy cô, hơi dùng thêm sức.

Thủy Miểu Miểu cúi đầu.

Cô là lần đầu tiên thấy rõ anh như thế... Mạnh mẽ giống như cái anh gọi là tùy ý hoành hành trên lãnh thổ.

Rất giống cảm giác của anh.

Tà mị, gợi cảm, bá đạo, mạnh mẽ, tràn đầy sức lực, ngạo nghễ, không bị trói buộc.

Trong thân thể Thủy Miểu Miểu có loại xúc động lạ.

Thẩm Mặc Thần giống như thiên tài cái gì đều làm rất tốt. 

Rõ ràng cô không muốn, nhưng có loại cảm giác không thể ức chế lại không sờ tới, khi có khi không, nở rộ trên không trung.

Hơi thở của cô cũng càng ngày càng nặng, càng ngày càng bất ổn, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, không cách nào tập trung, lông mày nhíu lại, nắm chặt cánh tay Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần hài lòng phản ứng hiện tại của cô, một loại sóng nước lướt qua.

Mưa gió nổi lên.

Thủy Miểu Miểu lo lắng bên ngoài có người đi qua sẽ nghe được tiếng, quay đầu, cắn một cái vào cổ tay trái của anh để bên mặt cô.

Thẩm Mặc Thần kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn về phía cổ tay.

Sáu dấu răng, chia hai hàng, bên trong có một chỗ còn chảy máu.

Thủy Miểu Miểu thấy cắn rất mạnh, bất an nhìn dấu răng, biết mình xui xẻo.

Cô đối diện ánh mắt sắc bén của Thẩm Mặc Thần đưa tới.

Gương mặt tuấn tú của anh kéo căng, toàn thân bao phủ khí thế vương giả, tính áp bách quá lớn.

Thủy Miểu Miểu lập tức cong lên đôi mắt như nguyệt, chột dạ vừa cười vừa nói: "Không phải phản kháng mới cắn anh, vừa rồi rất thư thái, mới cắn, xin lỗi."

Thẩm Mặc Thần: "..."

Nghe được câu này, anh vốn tức giận, cũng thay đổi thành mềm mại.

Thẩm Mặc Thần ngồi xuống ghế, ánh mắt sáng rực nhìn cô, trầm giọng nói: "Tới phiên em."

Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, dò xét liếc nó một chút.

Cô đã thế, cũng không thể qua cầu rút ván, cô ngồi trên người anh.

Thẩm Mặc Thần khẽ nhíu mày, nheo mắt lại, hé miệng kêu lên một tiếng đau đớn, gợi cảm mười phần, giống như Mỹ Nhân Ngư ngồi trên đá ngầm mê hoặc ngư dân, để cho tim người ta đập nhanh hơn, dễ dàng bị sa vào, không thể tự kềm chế.

Sắc mặt Thủy Miểu Miểu vô cùng hồng, nuốt một ngụm nước bọt, kém chút bị sắc đẹp mê hoặc, không có lý trí.

Cô cảm thấy, cô hẳn là thừa dịp hiện tại tinh thần Thẩm Mặc Thần tốt, giải thích chuyện rõ ràng, miễn cho một hồi, hắn lại tức giận.

"Tôi và Dạ Lăng Dật không có khả năng ở cùng một chỗ, đã không có khả năng, tôi sẽ không muốn, vừa là anh hiểu lầm nữa." Thủy Miểu Miểu nói.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần mềm mấy phần, nắm chặt eo cô, trầm giọng nói: "Chuyên tâm. Em là người phụ nữ của tôi."

"A." Thủy Miểu Miểu nắm cánh tay anh, lấy anh làm điểm tựa, vẫn xấu hổ, đỏ mặt giống như sắp chảy ra nước.

"Về sau, chúng ta không nên làm ở chỗ của người ta?" Thủy Miểu Miểu nhỏ giọng nói.

Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng: " Ngày mai tôi sẽ mua lại."

Thủy Miểu Miểu: "..."

Tiếng đập cửa vang lên

Thủy Miểu Miểu quá khẩn trương, thân thể căng cứng.

Kết quả, một cái chớp mắt như vậy, anh đã ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.