Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 237: Con trai là do em nhặt được sao?



Người phục vụ bưng đồ ăn đi đến, ánh mắt anh ta nhìn hai người có vẻ kì lạ.

Khuôn mặt cô hồng như quả táo, trong mắt tràn ngập hơi nước.

Tâm trạng của Thẩm Mặc Thần lúc này rất tốt, hỏi: “Em vừa mới nói gì?”

Thủy Miểu Miểu:”…”

Cô lấy tay che mặt mình lại, ghé xuống bàn, giọng nói buồn rầu vang lên: “ Thẩm Mặc Thần, anh không được trêu chọc tôi.”

Cô rất buồn bực.

Trước kia, khi Thẩm Mặc Thần không xuất hiện, tài ăn nói của cô là thiên hạ vô địch, da mặt cô so với người khác còn dày hơn.

Nhưng kể từ khi Thẩm Mặc Thần xuất hiện, núi cao lại có núi khác cao hơn, cô chết cũng không hiểu mình chết như nào.

Thẩm Mặc Thần nhìn xem bộ dạng thẹn thùng của cô, tâm tình thật vui vẻ, anh khẽ xoa đầu cô.

Đầu cô rất nhỏ, hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, sợi tóc của cô rất mềm, sờ lên thật thoải mái.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần nhu hòa thêm một chút, nói: “ Chuyện về Tẳng Tử em không cần lo lắng, tôi đã cho người chuẩn bị tốt, thứ hai sẽ đem cho em.”

Thủy Miểu Miểu ngẩng đâu, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về hướng Thẩm Mặc Thần.

“Qùa kết hôn.” Thẩm Mặc Thần nói thêm một câu.

Trong mắt Thủy Miểu Miểu hiện lên sự nghi ngờ, nói: “ Anh làm sao biết được tôi ở cùng Tẳng Tử?”

Thẩm Mặc Thần thu hồi tay, hỏi ngược lại: “ Em nghĩ sao?”

Thủy Miểu Miểu nhíu máy, trong đầu hiện lên một tia sáng, cô suy đoán nói: “ Chẳng lẽ anh là Sâm Mễ trong miệng ông chủ sao?”

Thẩm Mặc Thần khẽ nhếch môi, anh không phủ nhận: “ Nếu không, em nghĩ anh làm sao biết được chuyện đó.”

Thủy Miểu Miểu lấy làm khó hiểu nói: “ Anh vừa là giảng viên ở trường học, vừa là Thẩm tổng, vừa là người phụ trách hạng mục trò chơi, bây giờ anh còn là lãnh đạo của Sâm Mễ, anh có nhiều thân phận vậy?”

Tay Thẩm Mặc Thần gãi cằm, gian tà nói: “ Điều khoản thứ nhất trong hợp đồng là không được can thiệp vào chuyện riêng của đối phương.”

Thủy Miểu Miểu khẽ cười, cô cũng không thích Thẩm Mặc Thần biết chuyện riêng của cô.

“ Tôi chỉ vì bất bình thay cho những người khác, Thẩm tiên sinh một mình có nhiều chức vụ nên không biết tìm việc rất khó. Hiện nay nhiều sinh viên ra trường không có việc làm. Anh không muốn cho người trẻ có cơ hội sao?” 

Thẩm Mặc Thần tựa vào ghế suy nghĩ, giọng nói lạnh thêm: “ Ý của em là anh rất già sao?”

Thủy Miểu Miểu cười nói: “ Ý của tôi là, Thẩm tiên sinh vẫn đang rất khỏe mạnh đúng vào độ tuổi thanh xuân, lúc này hẳn là nên kính già yêu trẻ, không phải sao?”

Thẩm Mặc Thần nghe nàng nói, anh nhớ lại một khuôn mặt giảo hoạt giống cô: Thủy Mộc Viêm.

Cô rõ ràng nhỏ như vây. Lúc anh tiến vào có thể cảm giác anh được cô bao vậy cực chặt.

Còn có, phản ứng của cô rất trúc trắc.

Cô một chút cũng không giống bộ dạng người phụ nữ đã sinh con.

“ Thủy Miểu Miểu, con trai là do cô nhặt được đúng không?” Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nói, ánh mất âm u nhìn về hướng Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu lo lắng, anh tại sao lại nhắc đến chuyện này, cô thật không muốn trả lời: “Đúng vậy.”

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống, tùy ý hỏi: “ Vì sao lại nhận nuôi nó, lúc khi nuôi nó, bản thân em còn rất nhỏ đi?”

Thủy Miểu Miểu khép mắt, lông mi dài che khuất đôi mắt trong suốt, cô có chút không được thoải mái giải thích: “ Lúc trước đã nói với anh rồi, tôi bị Lục Tú Nhân đưa đến nước Mỹ, một người nơi đất khách….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.