Bây giờ anh về, nói không chừng, liền gặp nguy hiểm.
Dạng người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp như anh, nếu như còn trẻ mất sớm, cũng sẽ để người cảm thấy tiếc nuối và tiếc hận.
"Anh không có việc gì, đúng không?" Thủy Miểu Miểu quan tâm hỏi.
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Thủy Miểu Miểu, trong lòng có tia vui sướng, từ từ chảy vào trong máu, mắt thâm thúy mấy phần.
Cô giống như cũng không phải không có cảm giác chút nào với anh.
"Tôi chết đi, không phải em được giải thoát ư?" Thẩm Mặc Thần hỏi ngược lại.
Thủy Miểu Miểu không được tự nhiên mím môi.
Cô chán ghét anh bức ép, anh bá đạo và khốn khiếp.
Thế nhưng, dù sao lúc trước anh đã giúp cô, anh sự thực vẫn là cha ruột Viêm Viêm.
Cô chỉ muốn rời xa anh, cũng không hy vọng anh chết.
Đôi mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên nói ra: "Nghe, anh là chính nghĩa một phương, đương nhiên anh có thể kế thừa di sản của ông nội anh, có người xấu bụng dạ khó lường ngấp nghé thứ không nên thuộc về mình, tôi tin tưởng khẳng định chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác."
Sắc mặt Thẩm Mặc Thần lạnh mấy phần, lạnh róc xương lóc thịt liếc cô một chút, nói ra: "Đổi loại lí do thoái thác, loại này tôi không thích."
"Cắt." Anh còn chọn lời dễ nghe, có nghe đã không tệ rồi.
"Anh mạnh mẽ, quả cảm như thế, Diêm Vương gia cũng không dám thu anh..."
Thủy Miểu Miểu vẫn chưa nói xong, Thẩm Mặc Thần cầm tay cô lạnh như băng, đôi mắt đen như mực khóa cô lại, giọng trầm thấp nói: "Nếu như nói trái lương tâm, cũng không cần nói."
Nghe, giọng của anh có chút thương cảm.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút.
Nhiệt độ bàn tay anh nóng rực, chính là từng giờ từng phút truyền đạt nhiệt độ đến da thịt của cô.
Trước đó, cô bị Dạ Lăng Dật bắt nạt, khốn khiếp, chà đạp, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô độc không dựa vào, tứ cố vô thân, không cách nào ngẩng đầu lên.
Là anh, nắm tay của cô, mang cô đánh trả quá khứ, không để cho cô khó chịu như vậy, cũng không phải hèn mọn đáng thương như vậy, có thể nâng cằm kiêu ngạo, đứng nghiêm ở trước mặt Dạ Lăng Dật.
Người đàn ông này, từng lơ đãng cho cô ấm áp.
Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Anh đã quay đi, nghiêm túc nhìn về phía trước, đóng băng lấy, không có nhẹ nhõm chút nào.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tiến vào, rơi lên con người tự phụ của anh, bao phủ lên một tầng sáng vàng, bao trùm nhàn nhạt ưu thương của anh.
Nếu như anh thật sự chết, cô sẽ vì chưa hề nói câu nói này mà hối hận.
"Thẩm Mặc Thần, tôi không hy vọng anh có chuyện. Thật lòng." Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng nói.
Thẩm Mặc Thần giương khóe miệng lên.
Tiểu hồ ly cũng không phải nuôi không quen.
Anh nhìn về phía cô sâu thẳm, nói ra: "Tôi căn bản không để Thẩm Gia Xương vào mắt, chút đạo hạnh kia, chỉ là tự chịu diệt vong."
Thủy Miểu Miểu nhìn tự tin và bình tĩnh của anh, chớp mắt.
Vừa rồi là cô lo lắng vô ích sao?
*
Sau khi cô và Thẩm Mặc Thần ra xe lửa, cô về đến nhà đã là bảy giờ tối, đẩy cửa ra, Viêm Viêm chạy đến trước mặt của cô, cười híp mắt, đánh giá sắc mặt của cô.
Thủy Miểu Miểu dò xét liếc Viêm Viêm một chút, cúi đầu cởi giày.
Viêm Viêm lập tức khom người, đặt dép lê ở trước mặt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng.
Cô đổi xong giày, đưa tay, ôm lấy bả vai Viêm Viêm, đi về phía sôpha, liếc nhìn đôi mắt lấp lánh của Viêm Viêm: "Nói đi, lại làm chuyện gì xấu?"
"Con có thể làm chuyện gì xấu, trong ngũ chỉ sơn của mẹ, con lật cái té ngã, mẹ cũng có thể nhìn cái rõ ràng." Viêm Viêm gãi đầu một cái, chột dạ vừa cười vừa nói.