Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 245: Sóng gió tặng quà



Viêm Viêm cầm lấy điện thoại, đối diện camera là cảnh hồ sen.

Cậu di chuyển màn hình đến chính giữa, giơ tay lên hình chữ v với di động.

Thẩm Mặc Thần nhếch miệng cười.

Cậu nhóc đang muốn chụp ảnh sao?

Khi Thủy Miểu Miểu mở cửa bước vào liền bị tình cảnh bên trong làm bất ngờ.

Sao cô lại không biết nhà mình có một studio?

“ Con khi nào thì làm ra?” Thủy Miểu Miểu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào camera

“ Chiếc Camera này bao nhiêu tiền?” Thủy Miểu Miểu hỏi.

Đây là máy ảnh M Edition 60, cả thế giới mới chỉ có 600 cái.

“ 12 vạn đó mẹ.” Từ phía sau ghế dựa, Viêm Viêm vui vẻ chạy đến, cậu nâng niu chiếc camera như một vật quý.

12 vạn? 

Chỉ để mua một chiếc camera!

Thủy Miểu Miểu không thể bình tĩnh được nữa, một ngọn lửa tức giận bùng lên trong cô, đôi mắt cô hơi chuyển sang màu đỏ.

“ Đừng nói với mẹ con bán tài khoản “ Thượng Cổ kỳ hiệp” lãi được chín vạn là để mua chiếc camera này?” Thủy Miểu Miểu lạnh lùng nói.

Để trả lại cho cậu 9 vạn, cô không thể không gả cho Thẩm Mặc Thần!

Thế mà cậu lại dùng nó để mua một chiếc camera!

Viêm Viêm nghe thấy giọng nói của Thủy Miểu Miểu không ổn, cậu ngẩng đầu chống lại ánh mắt sắc bén của cô, sống lưng cậu lạnh buốt, vội vàng nói: “ Đương nhiên là không đúng, 9 vạn đó con không hề dùng đến, số tiền này là do con kiếm được.”

“ Con làm sao kiếm được tiền?” Thủy Miêu Miêu nghi vấn hỏi.

“ Trong một năm, con buôn bán lãi 15 vạn, nếu mẹ không tin, ngày mai, con và mẹ cùng đi ra ngân hàng.” Viêm Viêm nói.

Ánh mắt Thủy Miểu Miểu nhu hòa.

Nếu tiền mua camera là do cậu kiếm được thì chuyện này cũng không có gì.

“ Được, mẹ ngồi trên ghế.” Thủy Miểu Miểu hướng tới chỗ ghế dựa đi qua và ngồi xuống, cô dựa lưng vào ghế, hai tay thả lỏng nhìn về phía Viêm Viêm.

Viêm Viêm cầm camera, nói với Thủy Miểu Miểu:” mẹ, mẹ cười lên được không?”

“ Mẹ thấy không thoải mái nên không cười nổi.” Thủy Miểu Miểu nói.

Ở phía này,Thẩm Mặc Thần liền nở nụ cười.

Cô cũng quá thật thà rồi.

“ Vậy mẹ có thể tạo dáng để chụp hình không?” Viêm Viêm ôn tồn nói.

Hai tay Thủy Miểu Miểu để trên ghế, người nghiêng về một phía, ánh mắt nhìn thẳng vào camera.

Cô suy nghĩ đến giá tiền 12 vạn kia thì toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, nhíu mày hỏi: “ Con ngày mai có thể đem camera bán đi không? Gía trị của mẹ cũng không đến mức đó.”

Cô chỉ trị giá 9 vạn.

Viêm viêm cười nói: “ Mẹ không hiểu, đây là bản giới hạn, qua một vài năm nữa, giá của nó có thể tăng gấp đôi, còn mẹ thì qua năm năm sau sẽ giảm giá.”

Cô đứng dậy, hờn giận nói: “ Không chụp nữa.”

“ Đừng, mẹ, chiếc camera này là con tặng mẹ làm quà cưới.” Viêm Viêm khẩn trương nói.

Sợ mẹ không tin câu, cậu gật đầu nói: “ Đây là sự thật.”

Thủy Miểu Miểu thở dài một hơi.

Cô thật sự không thích chiếc camera này, tương lai nếu cậu không kiếm được tiền thì nó cũng giúp ích được cho cậu.

“ Được rồi. Con chụp nhanh, nếu không mẹ buồn ngủ.” Thủy Miểu Miểu nói xong liền xoay người ngồi lên ghế, hai tay đăt trên ghế, ánh mắt quyến rũ nhìn vào camera.

Viêm Viêm vui vẻ vỗ tay.

Thủy Miểu Miểu lại làm thêm mốt vài tư thế, tất cả đều rất xinh đẹp và quyến rũ.

“ Mẹ có thể vén váy lên cao hơn nữa được không, đến mức có thể nhìn thấy nội y?” Viêm Viêm yêu cầu.

Thủy Miểu Miểu: “...”

Thẩm Mục Thần: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.