“ Em cứ nói là chồng mua. Có chồng không mất thể diện đâu ". Thẩm Mặc Thần giọng vô cùng khí phách nói.
“ Tôi kết hôn bí mật, đã bí mật thì người bên ngoài phải không biết. Nếu thế, tại sao lại nói là có chồng ". Thủy Miểu Miểu kiên nhẫn giải thích.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần xẹt qua một tia sáng, cằm bạnh ra, căng thẳng không vui nói:" Em coi như tôi đã chết?"
“ Không dám ". Thủy Miểu Miểu cúi đầu, nhẹ giọng hô lên một câu, cảm thấy chưa đủ liền lắc lắc người.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô dò xét, sau đó xoay người đi vào phòng.
Thủy Miểu Miểu ngước mắt lên, nhìn ba chiếc chìa khóa thì ngẩn người.
Cô có một loại cảm giác giống như bị giằng buộc.
Thẩm Mặc Thần đi tới trước mặt cô, lấy ra một chiếc vòng đeo tay từ trong hộp, đeo lên cho cô, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, sau đó không ngần ngại ném chiếc hộp vào trong thùng rác.
Nhẫn kim cương này phải đến 3 cara.
Thẩm Mặc Thần cầm lấy tay phải của Thủy Miểu Miểu, bá đạo đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, ra lệnh:" Vốn định thứ 2 mới đưa cho em, nhưng bây giờ đưa luôn ".
Thủy Miểu Miểu:" …”
“ Không phải nói là kết hôn bí mật sao?" Thủy Miểu Miểu lắc lắc tay đeo nhẫn:" Như thế này quá huênh hoang, tôi sợ những cặp mắt của người xung quanh nhìn đến ".
Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô, mặt không biểu cảm trầm giọng nói:" Tôi cảm thấy lực hút của phụ nữ đã kết hôn so với lúc độc thân cao hơn gấp mấy lần, dán mác đã kết hôn lên người em, sẽ đảm bảo thuộc tính an toàn cho em, tôi không hi vọng vợ của mình lại dây dưa với những người đàn ông khác ".
“ Vậy tôi và anh đâu còn kết hôn bí mật, trước đó rõ ràng anh đã đáp ứng ". Thủy Miểu Miểu không còn bình tĩnh nói.
“ Tôi bí mật còn em kết hôn ". Thẩm Mặc Thần nhếch lên khóe miệng, giọng tà nịnh vài phần:" Không phải là em và tôi kết hôn bí mật à ".
Thủy Miểu Miểu cảm giác trong lòng mình có một bầy ngựa chạy qua, mà cô lại không có biện pháp nào chống lại.
Nói không lại anh, làm không hơn anh, giàu có cũng là anh, gia thế cũng là anh.
Trừ thỏa hiệp, e là không còn biện pháp khác.
“ Vậy tôi có thể không đến ở Long Môn không?" Đây là yêu cầu cuối cùng của cô.
Thẩm Mặc Thần khẽ hớp một ngụm Cocktail, tự nhiên nhìn cô nói:" Thủy Miểu Miểu, tôi cảm thấy hôm nay em đưa ra hơi nhiều yêu cầu ".
“ Nhưng một cái cũng không được như ý ".
Thẩm Mặc Thần hơi nhếch lên khóe miệng, ánh mắt có mấy phần tà nịnh, nói:" Cho nên, tôi sẽ coi tất cả những yêu cầu ấy chuyển thành em đang càu nhàu. Đợi Em nói xong, tôi quá mệt lập tức quên hết ".
Thủy Miểu Miểu lại thấy đám ngựa trước đó quay trở lại, lần này chúng nó chà đạp qua tim cô, lưu lại n dấu chân bao phủ toàn bộ diện tích.
Thẩm Mặc Thần vô cùng phúc hắc, lại quá bá đạo.
“ Tôi về nhà tự kiểm điểm ". Thủy Miểu Miểu từ trên ghế đứng dậy, không thèm quay lại lập tức đi ra phía cửa, dùng hết sức lực đóng cửa, chỉ nghe rầm một tiếng.
Ngay sau đó, cửa lập tức được mở ra.
Ánh mắt đỏ ửng của Thủy Miểu Miểu chống lại khuôn mặt tà nịnh của Thẩm Mặc Thần.
Môi anh khẽ cười nói:" Em quên chưa cầm chìa khóa ".
Thẩm Mặc Thần cầm lấy tay Thủy Miểu Miểu, đặt ba chiếc chìa khóa vào tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, giọng ôn nhu:" Ngủ ngon nha ".
Sau đó anh vô cùng vui vẻ đóng cửa lại.
Thủy Miểu Miểu lên xe Porsche, trừng mắt liếc nhìn cửa sổ nhà Thẩm Mặc Thần, tháo chiếc nhẫn ra ném vào bên trong túi xách.
Sách xưa viết, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Chiếc nhẫn kim cương này chỉ đeo khi gặp anh.
Phòng ngủ bên Long Môn chỉ ở khi anh qua đó qua đêm.
Về phần Porsche, cô đi hay không là việc của cô mà.
Cái gì cũng phải nghe theo lời anh, nếu không cô sớm muộn cũng không còn một mẩu bánh vụn mà ăn.