Trên lưng Viêm Viêm đeo túi đi ra ngoài, vui vẻ đi về phía trước.
Thủy Miểu Miểu thò đầu từ sau xe ra, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Cô đã cảm thấy hôm nay thằng nhóc này kỳ lạ.
Quả nhiên, cô vừa đi, nó liền ra cửa.
Là hẹn hò bé gái sao?
Hắc hắc
Cô muốn làm một người mẹ kỳ lạ, theo dõi cậu, theo đuôi cậu, thời điểm then chốt đột nhiên xuất hiện hù chết cậu.
Cảm giác này, vẫn là rất kích thích.
Viêm Viêm không hề phát giác đi tới ngũ nguyệt quốc tế, sau khi đến của quán cà phê Ngôi sao Bada, gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Thần.
"Cha già, con đã đến, cha ở đâu?"
"Nghe, đừng quay đầu, mẹ con theo ngay phía sau con, con đi vào tiệm sách trước mặt, chuyện khác cứ giao cho cha giải quyết, mười phút sau đi từ tiệm sách ra, qua Tử Kim Tân Thành, biết nhà cha ở đâu chứ?" Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
"Biết." Viêm Viêm mím môi một cái, nhíu lông mày, nhìn về phía trước, bắn phá một trăm tám mươi độ, không nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, càu nhàu nói: "Mẹ già nhà này đúng là một con hồ ly giảo hoạt, thế mà con trai cũng theo dõi, cha già, về sau nhiệm vụ giữa con và cha càng thêm gian khổ, cha có thể cho con một chút chi phí an ủi không?"
Thẩm Mặc Thần: "..."
Một tổ hồ ly.
"Tối nay gọi cho con." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói, nói xong cúp điện thoại.
Viêm Viêm hiện lên nụ cười, hát ra một điệu hát dân gian, nhún nhảy đi qua quán cà phê Ngôi sao Bada, đi tới tiệm sách trước mặt.
Chẳng lẽ, Viêm Viêm và "Bạn gái" hẹn hò ở tiệm sách?
Thủy Miểu Miểu đang chuẩn bị đi qua, nghe được có người gọi cô sau lưng: " Miểu Miểu."
Thủy Miểu Miểu quay người, thấy là Thẩm Mặc Thần, đang ưu nhã đi về phía cô, cô phòng bị nhìn Thẩm Mặc Thần, toàn bộ thần kinh đều căng thẳng.
Viêm Viêm đang ở tiệm sách, nếu lúc này Viêm Viêm đi ra, không phải Thẩm Mặc Thần thấy sao?
"Tại sao em lại ở chỗ này? Không phải qua chỗ cha em lấy hộ khẩu sao?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
"Cái kia, " Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng, cong lên đôi mắt như nguyệt, giải thích nói: "Tôi muốn mua quả ướp lạnh cho cha tôi, vừa vặn ở đây có siêu thị. Con anh, sao cũng ở đây?"
"Tôi đến mua chút vật dụng hàng ngày." Thẩm Mặc Thần nói bừa.
"Vậy cùng một chỗ." Thủy Miểu Miểu đi về phía Thẩm Mặc Thần, ôm cánh tay anh, lôi kéo anh đi.
Sau khi chuyển biến, Thủy Miểu Miểu thở dài một hơi.
Cô thận trọng nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, đối diện ánh mắt sâu thẳm của anh.
Thủy Miểu Miểu cười che giấu khẩn trương của mình, nói ra: "Chúng ta thật là có duyên phận, thế mà, cùng một thời gian, cùng một địa điểm, không hẹn mà gặp nhau."
Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng tà mị: "Em muốn nói, chúng ta là được mệnh chỉ định sao?"
Cái này thật đúng là vận mệnh hỏng bét.
"Ha ha." Thủy Miểu Miểu chột dạ rũ mắt.
Tiến vào siêu thị
Thẩm Mặc Thần đẩy xe, rất nhàn nhã đi tới, dáng người thẳng tắp, khiêm tốn như ngọc, chỗ đến, đều có người ghé mắt, vây xem.
Anh là một nhân vật đẹp trai đến siêu thị đến đều sẽ khiến xôn xao.
Đi qua khu giày dép, Thẩm Mặc Thần hỏi Thủy Miểu Miểu: "Em đi giày số mấy."
Thủy Miểu Miểu đang miên man suy nghĩ, tùy ý trả lời: "36, 37 đều có thể."
Thẩm Mặc Thần chọn lấy một đôi dép lê số ba mươi bảy nữ cho vào xe đẩy.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, có loại cảm giác quái dị du đãng trong lòng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
"Sao vậy?" Thẩm Mặc Thần liếc cô một chút, đi lên phía trước.