Cô thấy anh đang nhìn kệ đồ dùng chỗ quầy tính tiền.
Chẳng lẽ, anh nói muốn mua vật dụng hàng ngày là mũ?
Thẩm Mặc Thần lấy ra một hộp Okamoto*, bình tĩnh nhìn ra phía sau nói.
(*) Okamoto là hãng BCS nổi tiếng
Thủy Miểu Miểu nghiêng người sang, nhìn qua nơi khác.
Cô muốn làm bộ không biết anh.
"Miểu Miểu, em thích loại nào?" Thẩm Mặc Thần nhìn về phía cô hỏi, trong mắt thản nhiên bình tĩnh.
Mặt Thủy Miểu Miểu đều đỏ lên, thấy xung quanh có người đang nhìn cô, đôi mắt lóe lên, cúi đầu, đè thấp giọng nói: "Tôi không thích dùng những thứ này."
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, chính đáng nói: "Tôi biết dùng những thứ này không có thư thái, nhưng em một mực uống thuốc sẽ không tốt với thân thể."
Thủy Miểu Miểu: "..."
Thẩm Mặc Thần cầm hộ Okamoto trong tay đặt ở trên quầy thu ngân, hỏi nhân viên thu ngân: "Loại này một lô có bao nhiêu cái?"
Thu ngân đỏ mặt nói ra: "Hơn bốn trăm cái?"
"Bảo đảm chất lượng một năm chứ?" Thẩm Mặc Thần chững chạc đàng hoàng hỏi tư vấn.
"Có." Mặt thu ngân càng đỏ hơn, nhìn lén Thẩm Mặc Thần, nuốt một ngụm nước bọt.
"Cho tôi một lô." Thẩm Mặc Thần lấy thẻ từ ví tiền ra.
Thủy Miểu Miểu muốn tìm cái lổ để chui vào.
Một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh mua hơn bốn trăm cái mũ.
Mẹ.
Cô vẫn là tránh đi.
"Tôi ra ngoài chờ anh." Nói xong, Thủy Miểu Miểu không đợi Thẩm Mặc Thần đồng ý, liền xông ra ngoài, đứng ngoài cửa.
Chỉ chốc lát, một nhân viên siêu thị bê một thùng giấy con, đặt ở dưới chân Thủy Miểu Miểu, chỉ chỉ hướng quầy thu ngân, nói ra: "Vị tiên sinh kia để cô cầm."
Thủy Miểu Miểu há hốc mồm, một chữ cũng không có phát ra.
Nhân viên siêu thị đỏ mặt rời đi.
Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Anh ưu nhã đẩy xe đi ra.
"Bỏ lên xe anh." Thủy Miểu Miểu yêu cầu nói.
"Đều là cho em dùng, em cầm." Thẩm Mặc Thần xấu bụng nói, không để ý tới yêu cầu của cô, đẩy xe đi trước.
Thủy Miểu Miểu muốn dậm chân, cũng may trên thùng không có viết chữ.
Cô bất đắc phải bê, đi theo đằng sau Thẩm Mặc Thần, ra khỏi siêu thị.
"Xe của anh đâu, đỗ ở nơi nào?" Thẩm Mặc Thần liếc xéo Thủy Miểu Miểu.
Đôi mắt Thủy Miểu Miểu từ từ banh ra, hiện lên tia sợ hãi.
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày: " Em không lái sao?"
Thủy Miểu Miểu giương lên nụ cười, giải thích nói: "Nếu tôi lái tới nhà Tả Doanh Doanh, khẳng định Tả Doanh Doanh sẽ ép hỏi, đến lúc đó, anh không trốn được, tôi là suy nghĩ vì mọi người."
Thẩm Mặc Thần như hiểu rõ, cười một tiếng, tính chất trừng phạt nói: "Bề cho tôi."
Thủy Miểu Miểu bê thùng mũ, cùng anh đi hai con đường, sau đó, cô phát hiện, Thẩm Mặc Thần vòng vo trở về, tiến vào bãi đỗ xe siêu thị.
Thủy Miểu Miểu khóc không ra nước mắt.
Tổng giám đốc, không cần mang người ra chơi như vậy.
Thẩm Mặc Thần để dép, phần hoa quả anh mua đặt ở phía sau, liếc Thủy Miểu Miểu một chút.
Cô làm bộ đáng thương bê thùng mũ ở bên cạnh, mong chờ anh.
Thẩm Mặc Thần tiến lên, cầm thùng trong tay cô, nhìn xuống cô, hỏi: "Biết sai chưa?"
Bất chấp tất cả, Thủy Miểu Miểu gật đầu trước rồi nói.
"Vậy em xem, sai ở chỗ nào?" Thẩm Mặc Thần đặt thùng ở sau cốp, đứng nghiêm, nhìn xuống cô.
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái, cụp đôi mắt, khẽ nói: "Tôi phải đứng cùng anh, không nên chạy khỏi quầy thu ngân trước, khẳng định người ở quầy thu ngân cho anh là tên biến thái."
Sắc mặt Thẩm Mặc Thần trầm một chút, nói ra: "Câu sau cùng em có thể không nói."