“ Tiếp nữa, nếu chúng ta đi đến nhà Tả Doanh Doanh bằng xe Porsche, cho bọn họ tức chết.” Thủy Miểu Miểu nói.
“ Tôi nên trừng phạt em như thế nào?” Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô nói.
“ Anh không phải mới đem tôi ra “ diễu phố thị chúng” sao?” Thủy Miểu Miểu bĩu môi nói, cô dè dặt nhìn thoáng qua Thẩm Mặc Thần.
“ Lên xe đi, tôi đưa em đến nhà Tả Doanh Doanh.” Thẩm Mặc Thần.
“ Không cần đâu, bọn họ đã nhìn thấy chúng ta.” Thủy Miểu Miểu khẩn trương nói.
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần thâm sâu thêm, không hờn giận nói: “ trong lòng em, tôi lại thấp kém như vậy?”
“ Sao có thể như vậy được, tôi sợ dọa đến họ, mất công Bảo Bảo phải đền tiền thuốc.” Thủy Miểu Miểu nói đùa.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần khóa chặt cô, đưa giỏ hoa quả nhét vào trong tay cô, ra lệnh: “ Thủy Miểu Miểu buổi tối hôm nay em phải ở nhà, không được đi đâu, tôi về nhà ăn cơm chiều.”
“ A…” Thủy Miểu Miểu khẽ kêu lên.
Thẩm Mặc Thần kéo cửa xe xuống, lái xe rời đi.
Thủy Miểu Miểu mang theo giỏ hoa quả, lông mày khẽ nhăn lại.
Trong lòng cô bỗng xuất hiện một cảm giác rất lạ.
Nó giống như, từ ngày hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Thẩm Mặc Thần đã có sự thay đổi, sự thay đổi này khiến cô có chút lo lắng, nhưng chính bản thân cô cũng không hiểu cô đang lo lắng chuyện gì.
Thủy Miểu Miểu cúi mặt xuống đất, theo cửa di ra ngoài, đến trạm xe bus công cộng.
Khoảng 30 phút sau, cô đến nhà Tả Doanh Doanh.
Thật may, Tả Doanh Doanh cùng Thủy Đinh không có ở nhà, chỉ có duy nhất hai người giúp việc.
Thủy Miểu Miểu đem giỏ hoa quả để lên bàn, cô làm bộ đi lên lầu xem cha.
Cô thừa dịp người giúp việc không chú ý lẻn vào phòng Tả Doanh Doanh.
Cô tìm khắp các ngăn kéo, ngăn tủ…nhưng không tìm được sổ hổ khẩu.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, cô ngồi xuống giường, nhìn vào phía két sắt.
Hình như sổ hổ khẩu để trong két sắt.
Cô làm thế nào để lấy ra đây?
Thủy Miểu Miểu đang muốn đi thử mật khẩu thì nghe thấy tiếng động từ bên ngoài vang lên.
Cô thận trọng đi đến cửa sổ nhìn xuống.
Tả Doanh Doanh từ chiếc xe bước ra.
Thủy Miểu Miểu khẽ mở cửa phòng nhưng người giúp việc đang dọn dẹp ở căn phòng đối diện, cô không ra được.
Nhận thấy ra Tả Doanh Doanh và Thủy Đinh sắp vào đến phòng. Thủy Miểu Miểu liền nhanh chóng xoay người, mở cửa sổ và nhảy xuống.
Tả Doanh Doanh đi đến trên bàn, nhìn thấy giỏ hoa quả, lạnh nhạt hỏi: “ Đứa con hoang kia đến đây sao?”
Người giúp việc nói: “ Vâng thưa cô chủ, cô ấy đến đang trên lầu cùng ông chủ?”
Tả Doanh Doanh khinh miệt nói: “ Thật không hiểu cô ta sao lại may mắn đến thế, được Thẩm Mặc Thần nhìn trúng.”
“ Mẹ, Thẩm Mặc Thần thật ra không có yêu thích cô ta, chỉ là do thấy dáng người của cô ta đẹp, nên có ý muốn chơi đùa, đàn ông không ai lại thích người đã có con, hơn nữa, con lại nghe thấy tin tức, bên người Thẩm Mặc Thần có một người phụ nữ rất thần bí, anh ta bí mật cầu hôn người phụ nữ này nhưng không được chấp nhận.” Thủy Đinh nói.
Thủy Miểu Miểu nghe thấy liền trầm mặc.
Nếu như vậy, cô chỉ là lốp xe dự bị.
Đột nhiên, trong lòng cô bỗng có cảm giác rất lạ, lòng cô bỗng chua xót.