Thẩm Mặc Thần bắt đầu mạnh mẽ, căn bản Thủy Miểu Miểu không cách nào kháng cự.
Chiến trường từ phòng khách chuyển dời đến phòng ngủ.
Từ phòng ngủ chuyển qua phòng tắm.
Lại từ phòng tắm quay về phòng ngủ.
Thủy Miểu Miểu mệt tới một chút sức lực cũng không có, nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại, giả chết.
Thẩm Mặc Thần đi ra từ phòng tắm, thể xác tinh thần vui vẻ, nhìn cô nhu hòa một cái, xốc cái chăn lên, ngồi lên giường.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được giường hạ xuống, không muốn động.
Điện thoại di động Thẩm Mặc Thần kêu lên.
Anh nhìn là Lâm Nam Vũ, nghe, hạ thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Chú nhỏ."
"Mặc Thần, lần trước chú đụng phải trợ lý Thường, cậu ta mua nhẫn kim cương, cháu muốn kết hôn sao? Là cùng Thủy Miểu Miểu?" Lâm Nam Vũ suy đoán hỏi.
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần thâm trầm mấy phần.
Hiện tại anh còn chưa có kết hôn, coi như kết hôn, cổ phần không có đến tay anh, khẳng định Thẩm Gia Xương dùng bất cứ thủ đoạn nào ngăn cản, anh không muốn để cho Thủy Miểu Miểu gặp nguy hiểm.
"Không phải Thủy Miểu Miểu, cháu cầu hôn, là người khác, chờ hôm nào có thể công khai, cháu nói cho chú nhỏ, hi vọng chú nhỏ thông cảm." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
Lông mi Thủy Miểu Miểu hơi rung động, trong lòng có loại chua xót.
Thì ra, cô chẳng qua là lốp xe dự phòng.
Nhớ lúc học trường cấp 3, cô xem tạp chí.
Trên tạp chí nói: đàn ông, dựa vào em trai suy nghĩ, một phụ nữ để trần tiến vào chăn người đàn ông, mặc kệ người đàn ông này có biết cô ta hay không, em trai đi lên trước.
Bọn họ không liên quan tới yêu.
Vấn đề này, cô cũng hỏi qua Dạ Lăng Dật.
"Tiểu Dật, nếu như một nữ nhân để trần tiến vào chăn của anh, anh sẽ làm gì?"
Dạ Lăng Dật xoa đầu cô, ý tứ sâu xa nói: "Em còn nhỏ, chờ một chút, lên đại học, anh muốn em."
Nhớ tới Dạ Lăng Dật, tim Thủy Miểu Miểu nhói lại, giống như kim khâu xuyên qua, hô hấp có chút nặng nề.
Cô dụi xuống, che mặt trên gối, nước mắt thấm vào trong gối.
Đàn ông, phụ nữ, đều như thế!
Yêu, khả năng cả đời sẽ không cùng một chỗ.
Tình, không nhất định chính là yêu.
Ngẫm lại có chút bi thương, thế nhưng lại không thể làm gì, đi nhầm quân cờ, có thể đổi một bàn, bắt đầu một lần nữa.
Cuộc đời đi nhầm, chính là cả một đời.
Thẩm Mặc Thần cúp điện thoại, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Mặt cô áp vào gối đầu, không khiến mình ngạt chết sao?
Thẩm Mặc Thần lật Thủy Miểu Miểu qua.
Thủy Miểu Miểu không muốn để cho anh nhìn thấy mình rơi lệ, đầu chôn vào ngực Thẩm Mặc Thần.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lướt qua tia sáng, nhíu lông mày, kìm chế cằm Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu không thể không mở to mắt.
Thẩm Mặc Thần đối diện đôi mắt đỏ rực của Thủy Miểu Miểu, nghi ngờ hỏi: "Vì sao khóc?"
Thủy Miểu Miểu ngậm miệng, đôi mắt ngập nước, giống như suối nước, ánh đèn phản chiếu xinh đẹp, có chút phức tạp hiện lên, hơi nước che khuất cửa sổ linh hồn, do dự ba giây, trả lời: "Tôi mơ thấy ác mộng."
"Mơ thấy tôi chết đi." Thủy Miểu Miểu nói ra, nước mắt rơi xuống.
Quá khứ Hạ Vãn đã chết rồi.
Cô và Dạ Lăng Dật vĩnh viễn không trở về được.
Ngón tay Thẩm Mặc Thần lướt qua nước mắt trên mặt Thủy Miểu Miểu, ánh mắt mềm mấy phần, đen như mực, trầm giọng bảo đảm nói: "Yên tâm, tôi sẽ không để em chết."