Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
“ Cô không sợ sau đó bị mọi người phát hiện?” Thẩm Mặc Thần hỏi ngược lại.
“ Chẳng qua, sau đó em sẽ nói là đã chia tay. Xin nhờ học trường.” Lý Như khẽ lắc cánh tay Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần bất giác rút tay về, nhìn đồng hồ nói: “ Nếu tôi không đáp ứng?”
Lý Như hơi ngập ngừng, nhẹ giọng nói: “ Cả nước chỉ có phòng thí nghiệp của em làm được chuyện này một cách nhanh nhất.”
Thẩm Mặc Thần nhếch khóa miệng.
Thỏa thuận.
Dùng một việc trao đổi một việc, ngang giá.
“ Được rồi, thời gian, địa điểm.” Thẩm Mặc Thần nói.
Lý Như ngọt ngào cười.
“ Tại biệt thự khu Trữ Hải, nó khá xa, nên chúng ta ăn cơm xong liên đi.” Lý như nói.
“Uh, tôi gọi điện thoại cho bạn gái.” Thẩm Mặc Thần cầm lấy điện thoại.
Lý Như có chút ngạc nhiên, trong mắt có chút thất vọng: “ Học trưởng có bạn gái?”
Thẩm Mặc Thần nở nụ cười: “ Nói đúng ra là vợ tương lai.”
Lý Như: “… “
Thẩm Mặc Thần gọi điện thoại.
Thủy Miểu Miểu đang mua quả óc chó, nhìn thấy điện thoại Thẩm Mặc Thần, trong lòng liên chua,cô tiếp điện thoại.
“ Tôi hôm nay không về nhà, nhớ khóa cửa cẩn thân, đi ngủ sớm một chút, có chuyện gì gọi điện cho tôi.” Thẩm Mặc Thần nói.
“A…” Thủy Miểu Miểu lên tiếng.
Cô cùng Thẩm Mặc Thần là kết hôn giả, cô cùng không có quyền hỏi.
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng không nhịn được hỏi: “ Anh tối hôm nay ngủ với người phụ nữ khác sao?”
Hỏi xong Thủy Miểu Miểu thật muốn cắn lưỡi.
Anh cùng ai ngủ có liên quan gì đến cô.
Thẩm Mặc Thần cười khẽ, ngữ khí ôn hòa nói: “ Tôi ngủ một mình, có chút việc nên muốn ra khỏi nhà.”
Lý Như ngồi canh nghe thấy, trên mặt thần sắc cổ quái.
“ A…” Thủy Miểu Miểu lại lên tiếng.
Thẩm Mặc Thần nghe thấy giọng nói hờn giận của Thủy Miểu Miểu, không khỏi hỏi: “ Em đang làm gì?”
“ Mua quả óc chó, bổ não.” Thủy Miểu Miểu tùy ý nói, hỏi người bán: “ ông chủ, 1 kg giá bao nhiêu?”
“ 48 tệ 1 kg” ông chủ nói.
“ Ông xem tôi mua nhiều như vậy, giảm thêm 2 tệ, lần sau tôi lại đến mua?”
“ Được, tôi bớt cho cô.”
“ Cảm ơn ông chú, người tốt như vậy nhất định đông khách.” Thủy Miểu Miểu khẽ cười nói, nhớ tới điện thoại còn chưa tắt.
Cô không tạm biệt liền tắt điện thoại, cất vào túi, trả cho lão bản tiền, trở về nhà.
Thẩm Mặc Thần nhìn điện thoại bị tắt, khẽ cười.
Nghe cô mặc cả thật thú vị.
“ Học trưởng, anh phân tâm.” Lý Như hỏi, tay khoác lên tay Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần nhíu máy: “ Hiện tại, khoác tay không thích hợp.”
“ Em chỉ làm quen mọt chút, đến lúc đó, sợ không quen.” Lý như nói.
“ Bây giờ tôi phải lái xe.” Thẩm Mặc Thần rút tay ra, đến bên ghế lái.
Lý như vội vàng ngồi bên ghế phụ.
Thẩm Mặc Thần lái xe rời đi.
Thủy Miểu Miểu nhìn theo hướng xe rời đi.
Trong lòng căng thẳng.
Không phải anh nói ngủ một người sao?
Thủy Miểu Miểu rũ mắt xoay người.
Cô nhìn thấy Thủy Đinh đắc ý tiến về phía này.
“ Hai người bọn họ thật mật.” Thủy Đinh cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.