Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 268: Chân không sợ gì mang giày



“ Ừ ". Thủy Miểu Miểu đáp qua loa một tiếng.

Biết rõ Thủy Đinh đang muốn cô phải khó chịu, nhưng tại sao cô lại phải khó chịu với Lý Như?

Thủy Miểu Miểu căn bản không để ý đến lời khiêu khích của cô ta, đi qua người Thủy Đinh.

Thủy Đinh ghét nhất cái thái độ trong mắt không thấy ai của Thủy Miểu Miểu.

“ Cô không cảm thấy khó chịu sao? Người đàn ông này, căn bản chỉ muốn đùa vui một chút với cô thôi ". Thủy Đinh giọng châm chọc.

“ Chơi liền chơi thôi, cô đang bất bình giúp tôi hay là đang ghen tỵ vậy ". Thủy Miểu Miểu đảo tròng mắt nói.

“ Ai thèm ghen tỵ với cô, Thủy Miểu Miểu, cô là đồ không biết xấu hổ ". Thủy Đinh giọng nhục mạ.

“ Cảm ơn đã khích lệ ". Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng nói.

Cơn giận trong lòng Thủy Đinh không cách nào phát tiết, càng nghĩ càng thêm giận.

“ Thủy Miểu Miểu, nếu như cô không họ Thủy, chị nghĩ tôi sẽ quan tâm chị sao ". Giọng Thủy Đinh tăng lên mấy dB mắng.

Thủy Miểu Miểu đung đưa túi ny lon trong tay, đảo tròng mắt, bình thản nói:" Quan tâm nhiều như vậy, cô không thấy mệt à?"

“ Họ Thủy nhà chúng ta bị cô làm cho mất mặt!” Thủy Đinh không bình tĩnh nói.

Thủy Miểu Miểu nhếch nhếch khóe miệng:" Vậy thì xin lỗi nha. Kiếp trước chắc cô tích được hơi ít đức, đời này mới gặp phải tôi. Năng làm nhiều việc tốt, cầu nguyện để đời sau không phải gặp lại tôi nữa nhé ".

Thủy Miểu Miểu nói xong, lập tức quay người rời đi.

Trong mắt Thủy Đinh xẹt qua một tia lạnh lẽo, chạy đến ngăn Thủy Miểu Miểu lại, lạnh lùng nói:" Tôi cảnh cáo cô, kiểm điểm lại việc làm mấy ngày gần đây của cô đi, bây giờ tôi phải đi quay phim, đừng để chuyện của cô ảnh hưởng đến công việc của tôi ".

“ Thủy Đinh, chú ý thái độ của cô, cô bây giờ mới chỉ có chút danh tiếng, nếu bị người khác kiếm được vài tin đăng lên Internet, đoán chừng vai nữ thứ của cô sẽ phải dành cho người khác ". Thủy Miểu Miểu mặt không đổi sắc nói.

Thủy Đinh nghiến răng, oán hận nhìn Thủy Miểu Miểu:" Cô đừng nghĩ rằng tôi không trị được cô, cô và mẹ cô là đồ hạ tiện, kết cục của cô so với mẹ cô khẳng định sẽ còn thê thảm hơn ".

Trong mắt Thủy Miểu Miểu trùng xuống, thoáng qua một tia sáng:" Cô nói tôi là đủ rồi, nói đến mẹ tôi làm gì?"

“ Không nói mẹ cô à, cái đứa con ngoài dã thú của cô cũng thế, là cô không biết xấu hổ tìm đàn ông hạ lưu rồi sinh ra thứ bại hoại ấy, đúng là đồ đê tiện ". Thủy Đinh nhìn Thủy Miểu Miểu, dồn hết tức giận vào lời nói.

Thủy Miểu Miểu không cùng cô ta nói nhảm thêm, một cái tát giáng xuống.

Thủy Đinh ôm mặt, phẫn hận nói:" Cô dám đánh tôi ".

Thủy Miểu Miểu tiến lên, tay nắm cằm Thủy Đinh, ánh mắt sắc nhọn khóa Thủy Đinh, cả giận nói:" Đánh cô đấy, cô có thể mắng tôi nhưng không cho phép cô nói đến con trai tôi, ngoan ngoãn làm nữ di của cô đi, nếu không tôi khẳng định sẽ khiến cho không người nào thèm để ý đến cô, chân không sợ gì phải mang giày ".

Thủy Đinh nhìn Thủy Miểu Miểu, hất tay Thủy Miểu Miểu ra:" Mặc kệ cô và đồ dã chủng kia. Tôi đi nói với mẹ ".

Thủy Đinh bước về hướng bãi đỗ xe.

Tròng mắt Thủy Miểu Miểu trùng xuống, lông mi che đi cảm xúc không ổn định trong mắt.

Nếu như có thể, cô thật muốn mang theo Viêm Viêm đi đến một nơi không ai biết để sống một cuộc sống tốt đẹp.

Điện thoại đột ngột vang lên.

Thủy Miểu Miểu lấy ra, là Lê Bảo Y, liền nhấn nghe.

“ Thủy Thủy, bận không, chị đây dẫn em đi biển hóng gió, mời em ăn hải sản, được không?" Lê Bảo Y cười nói.

“ Biển nào, xa không?" Thủy Miểu Miểu chần chờ nói.

“ Ở Trữ Hải, chơi xong tối về, không ảnh hưởng đến công việc ngày mai của cậu đâu. Cậu đang ở đâu? Mình lái xe đến đón cậu ". Lê Bảo Y nói.

Thủy Miểu Miểu suy nghĩ, sau đó điều chỉnh lại tâm tình của mình, nói ra địa điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.