Hôm nay, Lê Bảo Y mặc một bộ quần áo màu trắng bạc, bên hông nhiều tua rua, vòng eo như ẩn như hiện, nhìn rất cuốn hút.
Cô còn trang điểm, đeo theo nhiều trang sức, nhìn qua vô cùng chói lóa.
Thủy Miểu Miểu hơi nghi ngờ, lên xe.
Như này mà chỉ đơn giản đi biển hóng gió sao?
Ăn mặc như vậy quá long trọng rồi.
Lê Bảo Y lái xe, nhìn Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói:" Mình đã mua cho cậu một bộ trang phục rất đẹp, nhanh đến đó, mình sẽ kéo rèm, cho cậu thay ".
Thủy Miểu Miểu nhíu mi, không hiểu hỏi:" Mặc đẹp như vậy để làm gì?"
Lê Bảo Y cười bí hiểm, chột dạ nói:" Thật ra, có một nhóm bạn đồng học của mình hôm nay gặp mặt ở 1 biệt thự gần bãi biển, nghe nói Vương Trinh cũng đến, anh ấy đã từng là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả nữ sinh trường mình, đẹp trai điên đảo chúng sinh, hơn nữa còn thuộc giới quý tộc, nghe nói cha anh ấy là một trong 10 người giàu nhất Brunei.
“ Cho nên?" Thủy Miểu Miểu nhíu mày, không hiểu:" Không phải cậu đưa mình đi giải sầu?"
“ Chủ yếu là giải sầu, tiện thể tham gia buổi gặp mặt bạn học của mình luôn ".
“ À ". Thủy Miểu Miểu kéo dài khóe miệng, ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Sao cô lại giao mạng cho một người bạn xấu thế này.
“ Thủy Thủy, mình nói với cậu, cậu không đi sẽ hối hận đấy. Vương Trinh thật sự đẹp trai siêu cấp, nữ sinh trong trường mình, dù thùy mị đến đâu cũng từng viết thư tỏ tình với anh ấy ". Lê Bảo Y nhớ lại nói.
Thủy Miểu Miểu nhớ đến, Dạ Lăng Dật cũng từng nhận được rất nhiều thư tình.
“ Cậu cũng viết?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
“ Viết, viết tận 5 trang giấy, dốc hết tâm huyết, phí hết tâm tư, viết 3 ngày mới xong, hơn 5000 chữ ". Lê Bảo Y tự hào nói.
“ Sau đó thì sao?" Thủy Miểu Miểu tò mò nhìn về phía Lê Bảo Y.
Bảo Y có khuôn mặt giống búp bê, đôi mắt to, con ngươi tròn xoe, ánh mắt sáng giống như vì sao, da trắng nõn giống như là da trẻ con vậy.
Mặc dù cô ấy không phải là một cô gái thành thục quyến rũ, nhưng rất có khí chất, cũng rất khả ái.
Ở trong trường, cũng thuộc tóp những nữ sinh khiến cho người khác phái khó mà cự tuyệt.
Ánh mắt Lê Bảo Y thoáng qua một tia ảm đạm, nói:" Sau đó, bị anh mình phát hiện, anh ấy rất tức giận, bắt mình chép phạt 100 lần 5 trang thư tình ấy mà mình viết tận 3 ngày đấy! Lúc ấy nghĩ, sớm biết thế viết mấy câu thôi, dù có chép phạt 100 lần cũng không đến nỗi nào ".
Ách.
Thủy Miểu Miểu nhìn vẻ mặt ảo não của Lê Bảo Y, không đành cười, hỏi:" Sau nữa thì sao?"
“ Sau đó, mình nghĩ, viết cũng đã viết rồi, không muốn lãng phí nên chỉ để lại 1 bản, 100 bản kia nhét hết vào trong 1 cái phong thư, gửi cho Vương Trinh ". Lê Bảo Y thoải mái nói.
“ Sao cậu lại lưu lại 1 bản, 101 là số may mắn đấy ". Thủy Miểu Miểu đề xuất nói.
“ Lúc ấy, mình đối với 1 nam sinh khác cũng có hảo cảm, liền đổi tên, gửi cho anh chàng đó 1 bản ". Lê Bảo Y ngượng ngùng, cười ha haa nói.
“ Ha ha ". Thủy Miểu Miểu không nhịn được cười:" Kết quả thế nào? Cậu làm quen được với ai?"
“ Kết quả?" Lê Bảo Y thu hồi khuôn mặt tươi cười, trong mắt lóe lên một tia lửa giận, nói:" Kết quả, Vương Trinh mang thư tình của mình nộp cho cô giáo, mình lại bị anh mình đánh cho một trận, rồi chuyển trường ".
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, giọng đồng tình:" Thật đúng là bị kịch cho cậu, mối tình đầu, quá thảm ".
“ Cho nên, khi chúng nó gọi mình, mình cảm thấy rất tò mò ". Lê Bảo Y không thèm để ý đến, nói.