“ Lần này cậu đến là để báo thù rửa hận?" Thủy Miểu Miểu nghi ngờ hỏi.
“ No ". Lê Bảo Y cười hì hì nhìn về phía Thủy Miểu Miểu:" Mình tới ăn theo thôi, tiện thể xem bọn chúng tiến hóa thế nào, còn nữa, nghe nói hôm nay bữa tiệc hải sản ở đó vô cùng hoành tráng.”
Thủy Miểu Miểu đẩy đầu Lê Bảo Y, bình luận:" Tham ăn, chỉ vì một bữa hải sản mà cậu tháo lễ tiết ".
“ Cái đó mình chưa từng có nha ". Lê Bảo Y cười ha haa:" Đúng rồi, lần trước đồ của cậu mình để ở cốp sau, lúc về mình sẽ đưa cho cậu ".
“ Hả?" Thủy Miểu Miểu biết đồ đó là gì, trên mặt đỏ ửng, lúng túng nói:" Cậu giữ đi ".
Mình mà giữ lại, anh mình xử lý mình ".
Nhắc đến anh trai, Lê Bảo Y thở dài một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía trước, như có điều gì nghĩ nói:" Thủy Thủy, cậu nói anh mình có phải đang khống chế em gái không?"
Thủy Miểu Miểu nhớ đến, gật đầu nói:" Có một chút ".
Lê Bảo Y ghé gần lại Thủy Miểu Miểu nói:" Tối hôm qua mình không cẩn thận thấy được “cái đó” của anh ấy?"
“ Cái gì?" Thủy Miểu Miểu không hiểu nhìn Lê Bảo Y.
Lê Bảo Y đỏ mặt, hắng giọng một cái:" Là “cái đó”, “cái đó”, hình như rất lớn, lại còn rất dài, nhưng mà mình không có nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua rồi chạy ".
Thủy Miểu Miểu:" …”
“ Anh cậu có biết cậu nhìn thấy không?" Thủy Miểu Miểu có chút lúng túng hỏi.
“ Nếu biết, anh ấy đã nói chuyện với mình, anh ấy nói cái gì, quả thật mình nghe không vào, mình nghĩ, “cái đó” lớn như vậy, sao mà họ có thể mặc quần được. Nếu mà mặc quần thấp hơn thắt lưng, thì không phải “cái đó” sẽ bị lộ ra sao. Thật ra, con trai nên mặc váy liền áo thì thích hợp hơn, che được hết ".
Thủy Miểu Miểu:" …”
Cô cảm thấy những điều mà Lê Bảo Y quan tâm không hề giống những người khác.
Cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
“ Đàn ông thỉnh thoảng “cái đó” lớn, bình thường thì nhỏ, mặc quần thấp hơn thắt lưng cũng không vấn đề gì ". Thủy Miểu Miểu không nhịn được cười nói.
“ Oh, mình còn tưởng rằng có người lớn, có người nhỏ. Ha haa. Thì ra là vậy, nhưng mà không biết tối qua anh mình nghĩ gì mà “nó” lại lớn như vậy?" Lê Bảo Y tò mò hỏi.
“ Cậu hỏi mình, mình làm sao mà biết được ". Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái.
“ Ha haa, không phải là nghĩ đến phụ nữ đấy chứ?" Lê Bảo Y theo ý suy đoán nói.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu có cảm giác quái dị, nhìn Lê Bảo Y đề nghị:" Cậu có nghĩ đến việc chuyển ra khỏi nhà anh ấy không, dù sao anh cậu và bạn gái của anh ấy cũng cần có không gian riêng ".
“ Không đâu, anh ấy bây giờ còn chưa có bạn gái, đợi đến khi anh ấy có bạn gái thì hãy nói, mình đã nói với cậu rồi, anh mình nấu ăn rất ngon ". Lê Bảo Y cười hì hì nói.
“ Tham ăn ". Thủy Miểu Miểu nói ra hai từ, sau đó không nói gì nữa.
Lê Bảo Y lái xe 3 tiếng mới đến được bờ biển Trữ Hải, xe dừng ở ven đường, cô kéo rèm để cho Thủy Miểu Miểu thay quần áo.
Một chiếc Maserati lái tới, thấy Lê Bảo Y thì ngừng lại, mở cửa xuống xe.
Một cái đầu nhuộm đỏ,hơi bù xù hỏi:" Người đẹp, muốn đi nhờ xe không?"
Người đàn ông kia, dáng dấp rất được.
Nhưng mà, Lê Bảo Y luôn bị nhan sắc của anh trai soi sáng, người bình thường khó mà lọt vào mắt của cô.
Cô nhìn người đàn ông kia, không biết cô đi đâu mà nói cho đi nhờ xe, tán gái sao?
“ Anh đi đi ". Lê Bảo Y không khách khí nói.
Người có mái tóc đỏ ngồi bên cạnh anh chàng khi hơi nhếch nhếch khóe miệng.
Bởi vì người đàn ông kia đeo kính, nên Lê Bảo Y không nhận ra là ai, chẳng qua nhìn qua gò má thấy vô cùng đẹp trai.