Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 295: Ai bắt nạt em, ông xã liền giúp em xử lý



Thẩm Mặc Thần nhìn ra ngoài cửa xe, anh nhìn thấy Thủy Miểu Miểu nhếch nhác ngồi dưới đất.

Trong mắt anh hiện lên tia thương tiếc, trầm giọng nói: “ Dừng xe.”

Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Thẩm Mặc Thần từ xe bước xuống, chạy về phía Thủy Miểu Miểu

Thủy Miểu Miểu kinh ngạc nhìn Thẩm Mặc Thần đi đến, cô đi giày vào.

Thẩm Mặc Thần chạy đến trước mặt cô.

Thủy Miểu Miểu khẽ cười, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng, ánh mắt trong suốt, giống như sự bi thương vừa rồi không có xuất hiện, cô phất tay, chào hỏi: “ thật trùng hợp.”

Thẩm Mặc Thần từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, ngón tay khẽ xoa lên mắt cô, trong mắt hiện lên sắc bén: “ Ai bắt nạt em, ông xã liền giúp em xử lý.”

Lòng Thủy Miểu Miểu khẽ run, tâm như bị cái gì đánh trúng, lòng cô khẽ gợn sóng.

Cảm giác có người bảo vệ mình thật tốt, mặc dù cô không cần anh giúp, nhưng cô rất cảm động.

Đôi mắt của Thủy Miểu Miểu đỏ lên, đè nén cảm xúc thật của mình.

Cô cầm lên chiếc giày bị hỏng, cười khổ nói: “ Đều là do nó, hại tội bị ngã, chân giống như bị trật, đau thật đó.”

Thẩm Mặc Thần nhíu mày, ngồi xuống, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa bóp chân cô.

Thủy Miểu Miểu nhìn tấm lưng rộng lớn của anh.

Lông mi cô run lên, trong mắt cô phủ lên một tầng hơi nước.

Bàn tay Thẩm Mặc Thần thật ấm, ở nơi anh xoa bóp hình như cũng không còn đau nữa.

Thẩm Mặc Thần ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Thủy Miểu Miểu. 

“ Chỗ này lần trước vừa mới bị trật chân?” Thẩm Mặc Thần lo lắng hỏi.

Lần trước? 

Cô nghĩ tới chuyện lần đầu tiên cô cùng anh quen biết, cô trực ca đêm, gặp phải tên biến thái khiến chân bị trật.

Thủy Miểu Miểu lắc đầu, ôn nhu nói: “ Lần đó là chân khác.”

Lúc này, Thẩm Mặc Thần mới thả lỏng, anh quỳ xuống trước mặt cô, trầm giọng nói: “ Tôi cõng em, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.”

Thủy Miểu Miểu không khách khí, nằm trên lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh “ Tôi không nghĩ đi bệnh viện,về nhà băng bó là tốt rồi.”

Thẩm Mặc Thần liếc xéo cô: “ hiện tại chân em bị thương, không biết có ảnh hưởng gì đến xương không, bây giờ không đi khám về già thì làm sao? Nếu em không thích đi bệnh viện, tôi gọi bác sĩ đến nhà khám.”

Đúng rồi, khi Viêm Viêm lớn lên, cô cũng già đi rồi, cậu cũng có con, có gia đình của mình, khi đó, cô trở thành một người già cô đơn.

Thủy Miểu Miểu tựa vào lưng anh, không nói gì.

Cô nhìn sang phía bên đường.

Cô nhìn thấy được Dạ Lăng Dật.

Cả thân thể anh ta như chìm trong sương mù, lạnh lùng, tỏa ra khí thế sắc bén.

Trong lòng Thủy Miểu Miểu rất đau.

Trước kia, cô cùng Dạ Lăng Dật cũng từng nắm tay nhau đi dạo phố, khi đó cô đã nghĩ, sau này, khi về già, họ vẫn sẽ nắm tay như vậy. Thật tốt.

Đáng tiếc, bọn họ không còn cơ hội như vậy nữa.

Cô trở thành phần trí nhớ anh ta muốn xóa bỏ.

Đôi mắt Thủy Miểu Miểu đỏ lên, xoay đầu lại, tai áp lên lưng Thẩm Mặc Thần, nghe được từng nhịp đập trầm ổn của trái tim anh.

Cô thật may mắn khi Thẩm Mặc Thần đến đây, cô không muốn găp Dạ Lăng Dật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.