Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 33: Một trăm đồng cũng không cho tôi à?



"Hơi trễ. Con tôi đang ở nhà chờ tôi trở về." Thủy Miểu Miểu cự tuyệt nói.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần tối tăm, lên trước, đưa tay chống ở hai bên thân thể của cô, vây cô ở giữa anh và thân xe, liếc nhìn mắt cô, nói ra: "Có lẽ, tôi nên đổi một lý do."

Hơi thở của anh quá nặng, có loại cảm giác áp bách.

Thủy Miểu Miểu ngửa ra sau, phòng bị hỏi: "Cái gì?"

"Người chủ nợ vì để cho cô trả nợ, ở dưới công ty đợi cô hơn nửa giờ, còn thuận tay cứu cô, cô cảm thấy cô không trả tiền lại, sẽ tuỳ tiện để cô đi sao?" Thẩm Mặc Thần mỗi nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Cuối cùng Thủy Miểu Miểu biết, vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện.

Biết anh giúp cô là không có đơn giản như vậy.

Thủy Miểu Miểu chui ra từ trong khuỷu tay Thẩm Mặc Thần, đứng ở bên người anh, cười khổ một tiếng, giải thích nói: "Số tiền kia sap coi như tôi nợ anh? Cơm anh cũng ăn, đúng, nếu như anh thiếu một vạn này, anh có thể hỏi quản lý Hoàng."

"A." Thẩm Mặc Thần gật đầu, liếc xéo cô: " nghe rất có đạo lý, tôi sẽ lấy danh nghĩa của cô hỏi quản lý Hoàng đòi tiền."

Thủy Miểu Miểu: "(⊙v⊙)."

Lấy danh nghĩa cô, cô từ bỏ việc!

Thủy Miểu Miểu thỏa hiệp, đôi mắt u trầm, bất đắc dĩ nói: "Có phải tôi mời anh ăn cơm, chuyện này cứ tính như vậy."

Thẩm Mặc Thần nhấc lông mày lên, như có điều suy nghĩ, hỏi: "Ông xã cô đến 1 vạn cũng không cho cô sao?"

"Một trăm đồng cũng không cho." Thủy Miểu Miểu nói một câu lại anh.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên thương tiếc, nói ra: "Đàn ông nuôi phụ nữ, không phải thiên kinh địa nghĩa? Người đàn ông của cô, có phải quá keo kiệt hay không?"

"Thấy đấy, cho nên, Thẩm Tổng, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, coi như 1 vạn này rơi xuống nước, được không?" Thủy Miểu Miểu cười nói.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần mềm mấy phần, nói ra: "Biết rồi."

Anh nhìn sang cửa sau xe, mở ra, rồi nói: "Lên xe, chúng ta đi ăn cái gì."

Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ lên xe.

Thẩm Mặc Thần rất thân sĩ đóng cửa xe, lên ghế lái, lái xe.

Thủy Miểu Miểu đang suy nghĩ muộn như vậy đi nơi nào ăn cơm.

Quầy đêm sao?

Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Anh mặc tây trang màu đen, đèn đường rơi trên người anh lúc sáng lúc tối, cao nhã mà tự phụ.

Đến đồng hồ trên cổ tay cũng là đồng hồ nổi tiếng mấy chục vạn.

Loại nhân vật nổi tiếng xã hội thượng lưu này, đã quen qua khách sạn cấp cao, làm sao có thể nguyện ý qua quầy ăn đêm?

Thủy Miểu Miểu lo lắng, anh nơi cao quý, sẽ vượt qua một vạn, chẳng phải cô chơi hết sao?

"Trên người của tôi chỉ có hai trăm đồng, ăn nhiều, tự anh bổ sung." Thủy Miểu Miểu có dự kiến trước nói.

Thẩm Mặc Thần nhìn Thủy Miểu Miểu từ trong kính một chút, như hiểu rõ, giương lên khóe miệng, hỏi: "Không phải lúc cô phát sóng, có chút giáo huấn là dùng tiền mua sao?"

Thủy Miểu Miểu cảm giác sởn cả tóc gáy.

Anh lại dùng lời cô nói trả lại cô.

Thẩm Mặc Thần thật là một người có thù tất báo.

Anh cũng tuyệt đối làm ra được.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

Thủy Miểu Miểu kéo ra nụ cười.

Cô có dự cảm, nụ cười này của cô, so với khóc còn khó coi hơn.

"Không phải anh cũng nói họa từ ở miệng mà ra sao? Tôi sai rồi, sai còn không được sao?" Thủy Miểu Miểu nịnh nọt nói.

Thẩm Mặc Thầnnhìn sang Thủy Miểu Miểu lần nữa, lông mày hơi nhíu lại, nhìn về phía trước, hỏi: "Rốt cuộc cô nghèo rớt mồng tơi tới nhường nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.