Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 4: Không mặc quần áo là không tốt



"Vuốt ve bụng của cô ấy theo kim đồng hồ, tận lực giảm bớt khẩn trương và bất an." Thẩm Mặc Thần ngưng trọng dặn dò nói.

"Được." Thủy Miểu Miểu để phụ nữ có thai tựa vào trong ngực của mình, tay trái nhẹ nhàng xoa bóp phần bụng, dịu dàng trấn an nói: "Chị đừng khẩn trương, thả lỏng, chúng ta đã lên xe, chút nữa có thể đến bệnh viện."

Phụ nữ có thai khôi phục một chút lý trí, cắn chặt hàm răng, mồm miệng không rõ nói gì với Thủy Miểu Miểu: "Gọi điện thoại cho chồng tôi, điện thoại di động ở trong túi, mật mã là 1234, anh ấy làm ở gần bệnh viện phụ sản."

"Được." Thủy Miểu Miểu lấy điện thoại từ túi của người phụ nữ có thaira, tìm trong danh bạn cái tên chồng, gọi điện thoại tới.

"Alo, chào anh, vợ anh sắp sinh, bây giờ đang đưa đi khoa phụ sản bệnh viện... Không cần cám ơn." Thủy Miểu Miểu cúp điện thoại, tiếp tục vuốt ve bụng người phụ nữ có thai.

Thẩm Mặc Thần thông qua kính chiếu hậu nhìn Thủy Miểu Miểu.

Cô nghiêng đầu, cúi người, tóc tán trên vai, che khuất nửa gương mặt, cả người bao phủ dịu dàng nữ tính, để cho người ta cảm thấy có loại tâm bình khí hòa.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên một chút ánh sáng, trở nên càng thâm trầm.

Xe lái tới bệnh viện Bác Ái.

Ninh Xuyên là một thành thị phồn hoa, đi giờ cao điểm sẽ hình thành quãng đường như giọt nước.

Mới là giữa trưa, xe cộ đã chật như nêm cối.

Có lẽ phụ nữ có thai cảm giác được xe bị ngăn ở giữa đường, khẩn trương, bụng đau đớn kịch liệt.

Cô ấy năm chặt áo của Thủy Miểu Miểu, dùng sức kéo về trước, đột nhiên ngồi xuống, kêu rên nói: "Tôi không được, tôi muốn sinh, a...."

Theo sức của người phụ nữ có thai, cúc áo của Thủy Miểu Miểu bị đứt hết, lộ ra da thịt trắng noãn và áo lót màu tím.

Thủy Miểu Miểu vội vàng cầm hai bên áo sơ mi, không kịp xử lý chật vật của mình, cô nhìn thấy máu nhuộm đỏ váy xanh nhạt của người phụ nữ có thai.

Thủy Miểu Miểu mở to hai mắt nhìn, hiện lên kinh hoảng, vội vàng vỗ bả vai Thẩm Mặc Thần, nóng nảy đốc xúc nói: "Nhanh lên, cô ấy chảy máu, khả năng sắp sinh.."

Thẩm Mặc Thần nhìn về đoạn đường trì trệ phía trước, đôi mắt hiện lên lạnh lẽo, cắn răng, trầm giọng nói: "Không còn kịp rồi, tôi ôm cô ấy qua."

Thẩm Mặc Thần quả quyết đậu xe ở bên cạnh, từ trên xe bước xuống, kéo cửa chỗ ngồi phía sau xe, nhìn sang Thủy Miểu Miểu.

Sau khi áo của cô bị giật, trực tiếp dùng vạt áo sơ mi buộc lại, lộ ra bờ eo thon mảnh khảnh, vốn là ngực lớn cuồn cuộn, không có cúc áo sơ mi liền không che được.

Giữa màu tím, da thịt trắng nõn như tuyết, phác hoạ rãnh luồng tuyết trắng thật sâu

Giống như ưu vật trời sinh có thể sát hại tầm mắt mọi người.

Đặc biệt là hình xăm bị bóp méo như cối xay gió, huyết hồng, yêu dã.

Thẩm Mặc Thần biết đó là Mạn Đà La, hoa mà nói: Tuyệt tình tuyệt ái.

Trong mắt anh hiện lên ánh sáng, lưu loát cởi âu phục của mình ra, ném cho Thủy Miểu Miểu, ra lệnh: "Mặc vào."

Nói xong câu này, anh liền không liếc nhìn cô một cái, cúi người, ôm phụ nữ có thai ra ngoài, phi nước đại tới khoa phụ sản bệnh viện.

Chuyện quá khẩn cấp, Thủy Miểu Miểu cũng không già mồm, mặc âu phục của anh lên.

Trên Âu phục có mùi bạc hà khoan khoái.

Dư ôn nhàn nhạt thông qua da thịt của cô truyền đến bên trong cơ thể.

Thủy Miểu Miểu không kịp xử lý cảm giác quái dị trong lòng, mang theo túi của người phụ nữ có thai xuống xe, đi mau đến chỗ điều khiển rút chìa khóa xe, sau khi khóa xe lại, chạy theo Thẩm Mặc Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.