Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 51: Tôi không phải không thể vào



Thủy Miểu Miểu chạy mấy bước, cản ở trước mặt anh, đôi mắt lấp lóe, tìm một cái cớ, nói ra: "Anh ấy ra khỏi nhà, không ở nhà."

Thẩm Mặc Thần không tin, đưa tay ôm eo cô.

Nhiệt độ nóng hổi ở ngang hông cô.

Thủy Miểu Miểu chấn kinh, mở to mắt.

Thẩm Mặc Thần dễ dàng ôm cô, quay người, ôm cô xuống cầu thang, buông tay ra, tiếp tục lên lầu.

Cho tới bây giờ Thủy Miểu Miểu đều chưa từng gặp người vô lý bá đạo như thế.

Cô đang muốn đuổi theo, điện thoại di động kêu lên.

Nhìn thấy là số của Viêm Viêm, tranh thủ thời gian nghe, chuẩn bị dặn dò nó không được mở cửa.

Viêm Viêm mở miệng nói trước: "Mẹ, bây giờ con đang bên ngoài có việc, nửa giờ sau trở về."

Thủy Miểu Miểu nhìn sang bóng lưng Thẩm Mặc Thần, trời trợ giúp cô.

Thủy Miểu Miểu nheo đôi mắt, vừa cười vừa nói; "Thân ái, không vội, con cứ ra ngoài làm đi, trong nhà yên tâm. Không cần trở về, trở về thì nhớ liên lạc với mẹ."

"Hả?" Viêm Viêm không hiểu ra sao.

"Hả cái gì, mẹ nói cái gì chính là cái đó!" Thủy Miểu Miểu nói xong liền cúp điện thoại di động, nhìn Thẩm Mặc Thần như có điều suy nghĩ, đứng ở trước cửa.

Thủy Miểu Miểu bước nhanh đuổi theo, lấy chìa khóa từ trong túi ra, lắc lắc chìa khoá với Thẩm Mặc Thần, dùng giọng buông lỏng nói ra: "Xem ra, anh không tiến vào, cũng sẽ không hết hi vọng, xem đi."

Thủy Miểu Miểu mở cửa, tựa vào khung cửa, lười biếng nói: "Bên trong không có một ai, tổng giám đốc, nên tuyệt vọng đi."

Thẩm Mặc Thần nhìn sang tủ giày.

Có dép, giày xăng đan, giày chạy bộ của nữ và trả con, không có đàn ông.

Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, đi vào, nhìn xung quanh.

Nơi này của cô rất nhỏ, ước chừng hơn sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một vệ sinh.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.

Bố trí rất ấm áp.

Trên tường, treo một cái bóng bầu dục.

Thẩm Mặc Thần nghi ngờ nheo mắt lại, nói ra: "Trung Quốc có rất ít người thích chơi bóng bầu dục."

Thủy Miểu Miểu nhìn theo ánh mắt anh, bứt lên nụ cười lo lắng, nói ra: "Anh cũng nói rất ít, rất ít, không phải là không có."

Thẩm Mặc Thần đi qua, xoay bóng bầu dục, nhìn thấy kí tên trên bóng, trong mắt lóe lên ánh sáng, chuyển mắt, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Cô đi qua nước Mỹ sao? TomBrady là thành viên bóng bầu dục nổi tiếng nước Mỹ!"

Trong lòng Thủy Miểu Miểu run lên, cố giả bộ trấn định, cầm túi nhựa trong tay nhét vào trong tủ lạnh, rũ đôi mắt, nói ra: "Làm sao tôi có thể được cầu thủ nổi tiếng ở Mỹ kí tên, anh suy nghĩ nhiều rồi, đây là tôi mua trên web, tiện treo trên tường, làm trang trí."

"Thật sao?" Thẩm Mặc Thần khóa lại gương mặt đẹp của Thủy Miểu Miểu, hỏi ngược lại.

"Tôi lừa gạt anh làm gì, lừa anh có thịt ăn sao? Nếu không, anh mua lại bóng kia đi? Tôi mua 50 đồng, anh mua về 100 đồng, đủ ý ha?" Thủy Miểu Miểu xinh xắn nói, tiến lên, lấy bóng bầu dục xuống, đưa cho Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần tiếp nhận Bóng Bầu Dục, để ở trên ghế sofa, giọng mềm mấy phần, hỏi: "Ông nội yêu Thủy Thủy phải cô hay không?"

"Ông nội yêu Thủy Thủy?" Thủy Miểu Miểu nghi hoặc lặp lại.

Thẩm Mặc Thần nhìn bộ dạng cô kinh ngạc, hơi giương lên khóe miệng, lấy một tờ giấy trong túi, đưa cho Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu vội vàng tiếp nhận, trên giấy còn mang theo nhiệt độ anh.

Ấm áp.

Nhưng, so với nhiệt độ đó càng làm cho cô cảm thấy đâm tay chính là nội dung phía trên giấy.

Thủy Miểu Miểu có cảm giác như sấm sét giữa trời quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.