Anh cúi người, tay phải xuyên qua phía dưới đầu gối cô, tay trái ôm eo cô, ôm lấy cô, đi ra phía ngoài.
"Anh hai." Giang Nam Phong đuổi theo.
"Lái xe, đưa cô đi bệnh viện." Thẩm Mặc Thần cấp bách nói.
Hoàng Trạch sửng sốt, chống đỡ kinh hoảng, Thẩm Mặc Thần không phải hưởng dụng sao?
Anh thật giống như rút lông trên mông cọp, một loại khí lạnh từ lòng bàn chân lên đến não.
Truyền thuyết, Thẩm Mặc Thần là một con cọp ăn thịt người không nhả xương, ai chọc anh, nhẹ thì bí mật giết chết, nặng thì tan cửa nát nhà.
Hoàng Trạch nhìn bóng lưng Thẩm Mặc Thần lạnh lùng, trong lòng có loại dự cảm xấu.
Thuỷ Miểu Miểu nghe được anh đưa đi bệnh viện, thần kinh căng thẳng buông lỏng xuống, một điểm lý trí cuối cùng, cũng bị cắn nuốt hết.
Còn lại xung động nguyên thủy.
Cô muốn anh.
Cái loại muốn đó, giống như lũ lụt mở đập vậy, mãnh liệt dâng trào.
Thuỷ Miểu Miểu siết chặt hai bên quần áo Thẩm Mặc Thần, giơ cao eo, hôn vào yết hầu anh, từ từ dời xuống, răng cắn nút cài cổ áo anh.
Có thể, như vậy, căn bản lại không thể giải quyết thân thể cô khó chịu.
Thuỷ Miểu Miểu khóc âm mang nghẹn ngào, trở về lại yết hầu anh, đầu lưỡi quấn quanh, răng mài, khó chịu.
Thẩm Mặc Thần bị cô hôn, chỉ cảm thấy nhiệt độ thân thể đi lên.
Hận không xử tử được người phụ nữ trong ngực tại chỗ.
Giang Nam Phong chạy tới mở cửa sau xe.
Thẩm Mặc Thần bỏ cô vào.
Anh mới lên xe.
Thuỷ Miểu Miểu không kịp đợi đến gần anh, hai tay ôm gáy anh, chủ động hôn môi của anh, đầu lưỡi đi sâu vào miệng của anh.
Đây là cô lần đầu tiên chủ động hôn anh.
Vị ngọt giống như là ăn bánh pút-đing, mềm mại, như tơ lụa.
Thẩm Mặc Thần nhíu mày, lý trí cũng từng điểm từng điểm tan rã.
Mùi của cô quá tốt, nhiệt độ giống như lửa vậy, có thể hòa tan lòng anh lạnh như băng.
Thẩm Mặc Thần không thích bị một người phụ nữ tùy tiện thao túng mùi vị.
Anh biết, cô cũng không phải lý trí khống chế.
Giữa muốn cùng không muốn, có chút phiền não.
Thẩm Mặc Thần nhíu mày đẩy cô ra.
Nếu là trước kia, lấy tính tình Thuỷ Miểu Miểu, tránh anh còn chưa kịp.
Nhưng bây giờ trong đầu của cô, trong xương, chỉ có một ý niệm.
Muốn hanh.
Thuỷ Miểu Miểu bị đẩy ra sau, móng vuốt dây dưa đi tới, cắn lỗ tai anh, hô hô hô hơi nóng ngay tại bên tai anh, làm cho anh nóng ran.
Càng làm cho anh không chế trụ được chính là, bắp chân của cô khoác lên trên đùi anh, bá đạo bưng mặt anh, hôn lên môi của anh.
Thân thể giãy dụa qua loa, mài chân anh, thỉnh thoảng đụng phải bụng anh.
Thẩm Mặc Thần cảm thấy, người phụ nữ này chính là yêu nghiệt, diêm dúa lòe loẹt, hấp dẫn (sexy), chẳng qua là nghe tiếng thở dốc cô đè nén, làm cho đàn ông huyết dịch sôi trào.
Mà anh, cũng là một người đàn ông bình thường.
Thẩm Mặc Thần cau mày, ngăn chận sau ót cô, hôn trả lại cô.
Chiếm ưu thế chủ động.
Bàn tay từ vạt quần áo cô đi vào, cởi móc khoá sau lưng cô ra.
Cô rất phối hợp, cởi thắt lưng anh ra, kéo áo sơ mi ra ngoài, kéo giây khóa kéo ra, tay nhỏ bé cách quần của anh cầm.
Đột nhiên, Giang Nam Phong thắng xe gấp.
Thẩm Mặc Thần ôm Thuỷ Miểu Miểu đụng về trước.
Trán anh đụng phải răng cô.
Đau đớn để cho lý trí anh trở về vị trí cũ.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sắc bén quét về phía Giang Nam Phong, giống như là kiếm vậy.
Môi Giang Nam Phong run rẩy, cười khan giải thích nói: "Mới rồi thiếu chút nữa đụng xe chở hàng."
"Cậu chú ý tập trung một chút, tại sao sẽ đột nhiên đụng?" Thẩm Mặc Thần cả giận nói.
Giang Nam Phong giống như người câm ăn hoàng liên (cây thuốc đông y), có khổ không nói ra được.
Bọn họ hai người ngồi ở đằng sau hôn như vậy, là đàn ông, nhìn cũng sẽ lại phản ứng đi.