Anh đứng dậy, nhìn Thủy Miểu Miểu còn ngồi dưới đất, vươn tay về phía cô.
Thủy Miểu Miểu không chút khách khí hất tay anh ra, tự mình bò từ dưới đất dậy, phủi phủi cái mông.
Thẩm Mặc Thần liếc cái mông của cô một chút, hỏi thăm "Đau không?"
Biết rõ còn cố hỏi!
Thủy Miểu Miểu chế nhạo nói: "Giáo sư Thẩm tự ngã một chút, có đau hay không?"
"Đã đau, liền nhớ kỹ, không nên hồ ngôn loạn ngữ." Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cô, đi về phía trước.
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, nheo mắt lại, nhìn qua bóng lưng cao thẳng của anh.
Hồ ngôn loạn ngữ?
Anh chỉ là, cô nói: Tôi nhìn thấy anh sẽ đi đường vòng?
Tâm lý Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác khác thường, chẳng lẽ về sau, bọn họ còn có cơ hội gặp mặt?
Người đàn ông kia giống Viêm Viêm như vậy, có thể có một loại nào khả năng thân thích nào không?
Hay là, trùng hợp mà thôi.
Chờ Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, đã đi theo Thẩm Mặc Thần tiến vào tiểu khu đối diện bệnh viện.
Tiểu khu có tuổi lâu, từ ngoài nhìn vào, có chút cũ nát.
Nơi này cảm giác không hợp với sự cao quý của con người Thẩm Mặc Thần.
Thủy Miểu Miểu nhìn sang khía cạnh hoàn mỹ của anh, không nghĩ tới anh sẽ ở nơi như vậy.
Thẩm Mặc Thần quay đầu, đối đầu đôi mắt nghi hoặc của cô.
Thủy Miểu Miểu lập tức mở rộng tầm mắt, nhìn như lơ đãng, hời hợt vẩy tóc bên mặt.
Thẩm Mặc Thần nhếch lên nụ cười ý vị thâm trường, giải thích nói: "Tiểu học tôi học ở gần đường Bác Ái, cho nên, nhà tôi mua một phòng nhỏ chỗ này cho tôi, thuận tiện cho tôi đến trường."