Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 65: Chỉ có lúc trên giường mới ôn nhu



" Xin lỗi, tôi không muốn bán." Thuỷ Miểu Miểu vừa nói vừa đi trở về.

Người đàn ông nhìn cô muốn đi, trong mắt lóe lên lạnh lẽo, đoạt lấy đao của Thuỷ Miểu Miểu, kéo cánh tay Thuỷ Miểu Miểu lại, thô bỉ nói: "Giả bộ cái gì, mặc lẳng lơ như vậy, không phải là muốn cho người đàn ông cởi ra sao?"

"Cái gì?" Thuỷ Miểu Miểu tự nhận mặc thật bảo thủ, tức giận: " Đầu óc anh có bệnh đi."

" Đúng, tôi có bệnh, cô chính là thuốc của tôi, một hồi tôi thư thái, thuốc đến hết bệnh." Người đàn ông tà ác nói, kéo Thuỷ Miểu Miểu đi.

Thuỷ Miểu Miểu một cước đá vào trên mông người đàn ông kia, mắng: "Uống thuốc cũng không cứu được bệnh t*ng trùng lên não, ăn cơm tù đi."

Người đàn ông xông về phía trước mấy bước, bị chọc giận, hô: "Hầu Tử, Điền Kê xuống."

Một đàn ông gầy một người mập từ trên lầu lao xuống nhìn Thuỷ Miểu Miểu.

"Cô cô này dáng dấp không tệ, đưa cho lão đại chúng tôi chơi đi." Người đàn ông nói.

Thuỷ Miểu Miểu thấy một người đàn ông mập một gầy đến bắt cô, đao cũng không cần, nhấc chân chạy.

Ba người đàn ông phía sau đuổi tận không buông.

Thuỷ Miểu Miểu chạy ra ngõ hẻm, chuyển vào cửa hàng tổng hợp, tìm kiếm an ninh trợ giúp.

Ba người nhìn ra ý đồ Thuỷ Miểu Miểu, đuổi nhanh hơn.

Đinh một tiếng.

Thuỷ Miểu Miểu thấy Thẩm Mặc Thần từ trong thang máy đi ra, không hề nghĩ ngợi, hướng Thẩm Mặc Thần chạy tới, bắt tay anh lại, kêu cứu: "Thẩm Mặc Thần, mau cứu tôi, ba người kia là biến thái."

Thẩm Mặc Thần nhìn cô, ánh mắt không có bao nhiêu gợn sóng, lấy tay cô ra, nói: " Xin lỗi, tôi không biết cô."

Thuỷ Miểu Miểu nhìn ba người kia mau đuổi theo đến, sốt ruột nói: "Thẩm Mặc Thần, không làm trò đùa."

Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nhìn cô, đi về phía trước.

Thuỷ Miểu Miểu không nghĩ tới Thẩm Mặc Thần thật thờ ơ như vậy, cô thấy nụ cười người đàn ông cầm đầu kia tà ác, trong đầu nghĩ phải xui xẻo, đầu óc chuyển một cái, cô không kịp đi tìm an ninh, dẫn an ninh tới, hoặc là, nhiều người, ba người kia cũng không dám bắt cô.

Nghĩ tới đây, Thuỷ Miểu Miểu ôm lấy sau lưng Thẩm Mặc Thần, nói: "Chồng, đừng rời đi."

Thẩm Mặc Thần không nhịn được nhìn về phía Thuỷ Miểu Miểu, lạnh lùng nói: "Ai là chồng cô, Thuỷ Miểu Miểu, cô đây là đâu ra."

"Nhìn, anh không phải biết tôi sao?" Thuỷ Miểu Miểu cười đùa hí hửng nói.

"Cút." Thẩm Mặc Thần kéo tay Thuỷ Miểu Miểu ra, đi về phía trước.

"Chồng, em có bầu cốt nhục của anh, anh không thể vứt bỏ em như vậy." Thuỷ Miểu Miểu la lớn.

Thẩm Mặc Thần nhíu mày, bước nhanh đi về phía trước.

Thuỷ Miểu Miểu không đếm xỉa đến, liều mạng ôm lấy chân Thẩm Mặc Thần, giả bộ khóc nói: "Chồng, tuổi tác Tả Doanh Doanh kia cũng sắp bằng mẹ anh, anh làm sao có thể vì tiền cùng cô ta chung một chỗ, em mang thai đứa trẻ, đây là xương thịt chúng ta. Ô ô ô ô "

Thẩm Mặc Thần: "..."

Anh nhìn người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt càng ngày càng đen, hạ thấp giọng nói: " Thuỷ Miểu Miểu, cô muốn làm gì."

Thuỷ Miểu Miểu nhìn chung quanh.

Diễn xuất diễn toàn bộ.

Chú bảo an phỏng đoán cũng nhanh tới đây.

"Tôi muốn làm gì, anh không biết sao? Tôi cũng mang thai, anh quên đêm hôm đó anh đã nói sao. Tại sao anh chỉ có lúc lên giường đối với tôi ôn nhu." Thuỷ Miểu Miểu mắt lệ nói.

Thẩm Mặc Thần nhìn người vây xem ánh mắt quái dị, hướng về phía Thuỷ Miểu Miểu nói: "Trước đứng lên."

"Anh bảo đảm không cùng Tả Doanh Doanh ở cùng một chỗ?" Thuỷ Miểu Miểu tận lực kéo dài thời gian.

"Đó là mẹ cô..." Thẩm Mặc Thần tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.