Trên mặt Thuỷ Miểu Miểu có chút lúng túng, nói: "Không có, tôi lừa gạt con trai ngốc, đứa bé kia, thiếu trái tim (không tim không phổi), để cho nó nhớ lâu một chút."
Ngu?
Thẩm Mặc Thần nhớ tới câu quảng cáo kia để cho người mơ tưởng viển vong, trong mắt đen như mực, ý vị sâu xa nói: "Con trai cô rất có tài."
"A a, giống như tôi." Thuỷ Miểu Miểu cười.
Cô nhìn lại, con trai tốt đều giống như cô, chỗ xấu...
Thuỷ Miểu Miểu nhìn Thẩm Mặc Thần.
Chỗ xấu đều giống như cha.
Hắc hắc.
Thẩm Mặc Thần nhìn Thuỷ Miểu Miểu.
Sắc mặt cô đỏ bừng, mặt nho nhỏ, nâng lên nụ cười ngọt ngào, rất giống là mật đào chín.
Anh nhớ tới mùi mới vừa rồi của cô, quả thật rất tốt.
"Con trai cô thật sớm quen thuộc." Thẩm Mặc Thần phán đoán nói.
"Người nghèo, đứa trẻ sớm trưởng thành mà." Thuỷ Miểu Miểu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cục công an đang ở trước mắt.
Cô vỗ cái ghế Thẩm Mặc Thần, nói: "Tôi đến, cám ơn Trầm tổng, ngày khác tôi mời anh ăn cơm, à, không, sau này chúng ta là người dưng đối đãi."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên lạnh mấy phần, nhếch mép một cái, trong mắt lóe lên một đạo ánh sáng, hỏi: "Lần này tôi giúp cô, cô cứ tính như vậy."
"Trên người tôi chỉ có ba trăm nguyên tiền." Thuỷ Miểu Miểu xin lỗi nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
"Nghe ý cô, thiếu tôi tiền cũng không cho phép đòi?" Thẩm Mặc Thần nhíu đầu mày, hài hước hỏi.
"Không có, không có." Thuỷ Miểu Miểu kinh sợ, rất chân thành nói: "Tôi giống như cái loại người thiếu tiền không trả sao? Chờ tôi bán cây đao, tôi có tiền, đến lúc đó khẳng định trả lại cho anh trước tiên."
Thuỷ Miểu Miểu thế nào cảm giác tiếng kia tổn thương tự ái.
"Tôi thật sẽ trả." Thuỷ Miểu Miểu bảo đảm nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian, bá đạo nói: "Không phải nói mời tôi ăn cơm sao? Tôi vừa vặn chưa ăn cơm trưa, làm cho tôi ăn."
Ách...
Cô mới vừa rồi mới bảo đảm nhân phẩm cô, cự tuyệt anh, thật giống như không có chữ tín.
"Mì sao?" Thuỷ Miểu Miểu thận trọng hỏi.
Nhớ tới lần trước, ánh mắt Thẩm Mặc Thần sâu mấy phần, thoáng qua kỳ ảo, nói: "Nếu như cô muốn cũng có thể."
Trên mặt Thuỷ Miểu Miểu đỏ rực, làm bộ không có nghe hiểu, chột dạ cười nói: " Ăn mì không có dinh dưỡng, tôi làm thức ăn ngon cho anh, anh chờ một chút, tôi báo án trước."
Thuỷ Miểu Miểu đi vào bót cảnh sát.
Cô nói chuyện đã xảy ra cùng cảnh sát một lần, cũng nói cụ thể địa điểm án phát, nhưng cô nhìn cảnh sát không nhanh không chậm ghi danh, cũng không có nói gì giúp cô tìm đao về, cô lo lắng những người đó chạy, làm thế nào.
Thẩm Mặc Thần nhìn Thuỷ Miểu Miểu ủ rũ cúi đầu từ bót cảnh sát đi ra.
Anh gọi điện thoại cho Trương cục, nói: "Trương cục, ông khỏe, tô là Thẩm Mặc Thần, một người bạn tôi tới báo án, bị mất một cây đao, cây đao này đối với cô rất quan trọng, còn phiền toái Trương cục,... Được, cám ơn, ngày khác mời ăn cơm."
Thẩm Mặc Thần cúp điện thoại, nhìn Thuỷ Miểu Miểu rũ đầu trên xe.
Thẩm Mặc Thần lái xe, tròng mắt nhìn Thuỷ Miểu Miểu sau xe qua kính, nói: "Cô nấu cơm cho tôi, con trai cô làm thế nào, phải đưa bé đến sao?"
Thuỷ Miểu Miểu suy nghĩ.
Đón đến, bị anh phát hiện dáng dấp con trai cùng anh giống nhau, cô coi như xong!
"Không cần, đứa bé kia thả nuôi, đói sẽ tìm ăn." Thuỷ Miểu Miểu cười nói.
Thẩm Mặc Thần gật đầu, trấn an nói: "Chuyện tìm đao không cần lo lắng, sẽ tìm được."
"Chỉ mong như vậy." Thuỷ Miểu Miểu kéo nụ cười, có chút bận tâm