Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 8: Quan hệ nhìn thân thể của nhau



Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh cố ý thăm dò cô.

Cô làm tóc được anh hớt qua bả vai rối loạn, vừa cười vừa nói: "Giáo sư Thẩm thật sự là nói đùa, con tôi cũng đã có, sao lại nhìn thấy thân thể đàn ông mà thẹn thùng, giáo sư Thẩm còn chưa có kết hôn a, tôi đã là kẻ già khắp chốn rồi."

"Vậy sao còn xoay người đỏ mặt."Một đôi tròng mắt đen nhánh của Thẩm Mặc Thần nhìn qua cô hỏi.

Giống như cũng không tin tưởng.

Đôi mắt Thủy Miểu Miểu xoay chuyển, giải thích nói ra: "Chỉ là quá đường đột, vả lại, tôi và giáo sư Thẩm cũng không phải loại quan hệ có thể nhìn thân thể của nhau."

"Thật sao?" Thẩm Mặc Thần nhếch khóe miệng, hỏi lại: "Vậy trước cô cố ý lộ cho tôi nhìn là có ý gì?"

Hả...

Thủy Miểu Miểu nhớ tới trước đó, biểu lộ rất xấu hổ, giải thích nói: "Tôi cho là..."

Cô cũng không biết nên nói như nào, đổi tư duy, tự giễu nói: "Tôi vừa tỉnh ngủ, não còn chập mạch."

Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nhìn nụ cười trên mặt cô, tiến lên một bước.

Một loại hơi thở đàn ông bá đạo tới gần.

Thủy Miểu Miểu lui về sau theo bản năng.

Thẩm Mặc Thần đột nhiên đưa tay, ôm eo cô, đột nhiên kéo cô lại.

Thủy Miểu Miểu đụng vào người anh.

Bụng dán chặt lấy phần eo, bời vì quá khẩn mật, cô cũng có thể cảm giác được chỗ đó của anh, có chút dấu vết thức tỉnh.

"Vậy bây giờ cô tỉnh ngủ, não còn chập mạch hay không?" Thẩm Mặc Thần hỏi.

Thủy Miểu Miểu không biết anh hỏi câu nói này là có ý gì, có chút khủng hoảng, đôi mắt chớp động, lông mi hơi rung động.

Tay Thẩm Mặc Thần bao trùm trên ngực cô.

Náo Thủy Miểu Miểu cảnh báo, còn chưa có phản ứng, tay đã vung ra rồi.

Đáng tiếc, tay còn không có đụng vào mặt của anh, liền bị anh cầm cổ tay.

Thẩm Mặc Thần cười khẽ, ánh mắt xinh đẹp, ý vị thâm trường nhìn đôi mắt trừng lớn của cô, nói ra: "Xem ra, hiện tại vẫn chập mạch."

Thủy Miểu Miểu cảm thấy mình bị khinh bạc, ngưng mặt, nhịn không được tính khí, buộc miệng mắng: "Anh tin hay không, không buông ra, không chỉ là chập mạch, tôi sẽ để cho anh thấy cái gì là hung tàn."

Thẩm Mặc Thần vui vẻ nở nụ cười, không có buông tay ra, cúi người, hôn lên môi của cô.

Thủy Miểu Miểu kinh ngạc mở to hai mắt.

Mùi vị của cô trong tưởng tượng của anh rất tốt, bờ môi rất mềm mại, giống như là bánh pudding mềm nhũn, mang theo mùi thơm tươi mát.

Anh thừa nhận, anh hôn cô, là bị tiếng nói của cô kích thích.

Qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào dám uy hiếp anh, anh muốn nhìn một chút cái hung tàn của cô là gì.

Thế nhưng, hôn cô, muốn tiếp tục thâm nhập sâu xuống dưới.

Thủy Miểu Miểu nhấp môi theo bản năng.

Anh có ý đồ cạy mở.

Thủy Miểu Miểu cảm giác được đầu lưỡi ướt át của anh lỗ mãng trên môi cô, chạy đến bá đạo, cường thế.

Trong nháy mắt nổi giận.

Cô dùng sức đẩy Thẩm Mặc Thần ra, một bàn tay không chút suy nghĩ vung về phía mặt anh.

Nhưng Thẩm Mặc Thần giống như là sớm phòng bị, cầm tay của cô lần nữa, nhìn gương mặt cô xấu hổ và đôi mắt đầy hơi nước.

"Hung tàn của cô là vung tay về phía đàn ông sao?" Thẩm Mặc Thần hỏi.

Thủy Miểu Miểu tức giận.

"Giáo sư Thẩm cho tôi là dạng phụ nữ gì? Có phải chỉ cần có người hôn là tôi tiếp nhận! Tôi là mẹ của một đứa trẻ. Tôi không phải phụ nữ vô tri!" Thủy Miểu Miểu quát.

Mấy chữ mẹ của một đứa trẻ khiến Thẩm Mặc Thần có chút không vui, trong mắt lóe lên một tia sắc bén: "Đã như vậy, liền không nên khiêu khích một người đàn ông, ngôn ngữ khiêu khích càng làm cho đàn ông xúc động, cô không biết sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.