Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 86: Một đám rơm rạ chà đạp để chà đạp đi



Thuỷ Miểu Miểu lập tức ngưng tất cả giãy giụa, mắt tràn đầy hơi nước bình tĩnh nhìn bụng anh, há hốc miệng ra, cằm cũng sắp rớt xuống.

Trong đầu giống như là bị cái gì kích thích, một mảnh mờ mịt.

Ký hiệu ngọn lửa Hoả Vân này, không phải là người đàn ông đêm hôm đó ở nước Mỹ kia sao?

Quả nhiên là Thẩm Mặc Thần, cha Viêm Viêm là anh.

Thẩm Mặc Thần hài lòng phản ứng cô bây giờ.

Anh thiên phú, có đủ tự tin.

Anh cầm tay cô, đặt ở trên bụng anh, nâng cằm Thuỷ Miểu Miểu lên, hướng môi của cô, hôn lên.

Bên tai Thuỷ Miểu Miểu đều là tiếng hít thở lửa nóng của anh.

Cô không nhích động chút nào, tận lực giữ đại não vận chuyển.

Thẩm Mặc Thần kêu cô Tư Tư, đó chính là anh nhận lầm người.

Anh biết một người tên là Tư Tư, cô gái này hẳn là bạn gái anh, có thể còn cùng mình rất giống, cho nên anh sẽ cho rằng cô là Lý Tư Tư.

Mà cô gái này anh biết ở nước Mỹ.

Cho nên anh luôn dò xét cô có phải ở nước Mỹ hay không.

Mà anh dò xét cũng không phải là vì muốn biết cô có phải ở nước Mỹ cùng anh hay không.

Vốn là.

Chuyện 7 năm trước, anh như vậy có thể sẽ nhớ người phụ nữ cùng anh ONENIGHTSTAY, còn nếu không phải là dây dưa tới dây dưa đi, cũng không phù hợp bản tính thượng lưu quý giá.

Cho nên, việc cần, đối với cô mà nói hẳn là phải đưa Viêm Viêm đi, tránh.

Thuỷ Miểu Miểu đang suy tính, anh chống giữ đi vào.

" Ừ." Bởi vì rất thư thái, Thẩm Mặc Thần bực bội hừ một tiếng.

"A." Thuỷ Miểu Miểu đau vặn chặt chân mày, suy nghĩ bị buộc trở về, hơi nước nhanh chóng nhuộm tròng mắt, thật muốn không chịu thua kém rơi hai giọt nước mắt cá sấu.

Là thật ****** đau.

Thuỷ Miểu Miểu gõ bả vai Thẩm Mặc Thần, nói: "Anh đi ra ngoài, thật là đau, cường đạo sao? Vào cửa cũng nên thông báo một tiếng."

Thẩm Mặc Thần thấy cô đau sắc mặt cũng tái nhợt, mấy phần thương tiếc, ẩn nhẫn không động, vuốt mặt Thuỷ Miểu Miểu, trấn an nói: "Tư Tư, em ngoan, đừng động, một hồi hết đau."

"Tôi, mj kiếp." Thuỷ Miểu Miểu không nhịn được thô tục.

" Được." Thẩm Mặc Thần ôn nhu kêu.

Thuỷ Miểu Miểu: "..."

Một đám rơm rạ ở trong lòng cô chà đạp để chà đạp đi, tùy ý tạt qua.

Thuỷ Miểu Miểu muốn hộc máu.

Anh mạnh cô, cũng được đi, còn nhận lầm cô, vậy cũng được đi, mẹ kiếp, lúc hướng về phía cô quắc mắt chỉ tay, lúc hướng về phía Tư Tư, nhu tình kia, cũng sắp hòa tan người ta.

"Thẩm Mặc Thần, tôi không cùng anh làm trò đùa, tôi không phải Tư Tư, tôi không... Ưm, ưm, ưm "

Thuỷ Miểu Miểu vẫn chưa nói hết lời, anh hôn lên môi của cô, lời cô toàn bộ chìm ngập ở miệng của anh.

Thuỷ Miểu Miểu chỉ cảm thấy anh ở trong miệng cô quấy nhiễu, nhưng rất ôn nhu, rất kỹ càng chu đáo, giống như là trôi lơ lửng ở mặt nước, lên lên xuống xuống, chỉ có kéo anh, mới không bị chết chìm.

Thuỷ Miểu Miểu vặn chân mày, cảm giác được thân thể của anh trôi lơ lửng.

Một ít cảm giác trước đó chưa từng có giống như là sóng vậy, đánh thẳng vào thần kinh cô, suy nghĩ cô.

Coi như là lý trí vẫn còn phản kháng, nhưng là, cô đã hai mươi lăm tuổi, lại xảy ra có Viêm Viêm, từ bảy năm trước dính qua mưa một lần, đã hạn hán nhiều năm như vậy.

Lần này một trận mưa to, chỗ sâu thân thể cuồng loạn khát vọng giống như là măng mọc sau cơn mưa nhô ra.

Suy nghĩ cô đã tung bay, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, nửa híp mắt lại, thỉnh thoảng, lúc lý trí đi qua, còn giãy dụa.

Nhưng là, cô càng giãy giụa, càng có thể kéo động cái điểm kia, ngược lại càng thêm không có khí lực chìm ngập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.