Thẩm Mặc Thần nhướn mày, không hiểu hỏi: "Quần áo của tôi tại sao cô lại phải nói cám ơn? Cô và chủ nhân có coa thể làm chủ quan hệ?"
Thủy Miểu Miểu phát hiện, người đàn ông này thật sự là miệng lưỡi dẻo quẹo, mỗi một câu nói, giống như là một cái lồng, cô không cẩn thận liền hãm ở bên trong.
Thủy Miểu Miểu nói không lại anh, dứt khoát không để ý tới anh, đi đến trước kệ sách, nhìn đồ chơi nhỏ bên trong.
Bên trong có một cái, là một thiếu nữ nghiêng đầu ôm mặt trăng bằng thạch anh.
Gương mặt thiếu nữ rõ ràng tinh xảo, cằm thon thon, gương mặt phong phú, hai mắt thật to, hiện lên nụ cười hiền hòa, nhìn kỹ, tự nhiên có thể thấy trên ánh mắt thiếu nữ dính lên một chút lông mi.
Thẩm Mặc Thần đi đến bên cạnh cô, liếc mắt nhìn thiếu nữ thạch anh một chút, nhìn xuống Thủy Miểu Miểu, đôi mắt nhu hòa, hỏi: "Thích sao? Tôi cho cô."
Thủy Miểu Miểu mới phát hiện, anh đã ở sau lưng cô rồi.
Cô có chút co quắp, trực tiếp trả lời: "Không thích."