Trêu Chọc Ác Ma

Chương 38: Lời Đã Nghe Thấy, Không Biến Nó Thành Sự Thật Thì Không Hay



Thứ năm, Trần Mạn Dao lại đến trường quay ở khu vui chơi làm việc, từ sáng đến chiều công việc khá suôn sẻ không bị ai quấy nhiễu làm gián đoạn, các cảnh quay đều đạt, ngoại trừ cái tin đồn với Lạc Nghiêm vẫn tồn tại khiến cô hơi bị một cô lập một chút.

Bất quá cô không quan tâm đến bị cô lập hay không cô lập, hoặc nói cô cùng những người ở đây căn bản không phải người cùng một thế giới cũng không sai, chí hướng của cô không nằm ở giới giải trí, cô chỉ muốn làm sáng tỏ sự tình của cha mẹ.

Mà kể ra cũng kì, theo tính cách ngổ ngáo của Khương Hưng thì sau khi ăn một bụng khó chịu hẳn là sẽ đến tìm cô gấy khó dễ mới đúng, thế mà mấy ngày nay chẳng thấy động tĩnh gì cả, từ nhà trọ đến chỗ làm đều rất yên bình, một người theo dõi cũng không thấy.

Nói thật, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp đón Khương Hưng, vừa hay “ngầm thông báo” cho người khác biết cô không dễ chọc, từ đó sẽ tránh được biết bao nhiêu phiền phức.

Ai biết chẳng có ma nào tìm đến khiến kế hoạch của cô phá sản, hay là Khương thiếu gia thay tính đổi nết rồi?

Không phải đâu, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a.

Nghĩ tới cái gì cái đó liền đến, một tiếng quát đầy hung bạo vang lên làm cho cả đoàn phim giật bắn người.

- Vân Tiểu Mạn là ai, mau ra đây.

- ???

Giữa sự giật mình, đoàn phim ngây người kinh ngạc nhìn về phía một đám thanh niên cao to xăm trổ đầy mình vừa đến.

Khoan đã, chỉ ngây người kinh ngạc? Không phải quá hoảng sợ?

Không sai, bởi vì đã là diễn viên thì không lạ lẫm gì với chiêu trò làm tiền của đám giang hồ lưu manh, cái gì đại loại như là đường này ta xây, cầu này ta lắp, cây này ta trồng, muốn đi qua hay dừng chân nghỉ lại phải đóng phí khổ cực quá thường thấy rồi.

Mười lần quay phim, ít cũng bảy tám lần bị hỏi thăm.

Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có giang hồ lưu manh đến gọi thẳng tên của một người trong đoàn, lại còn là một diễn viên chưa có tiếng tăm gì nữa chứ, đám người này đang tính làm cái quái gì đây?

Đập phá quán?

Có lẽ không phải, tiền bảo kê đã đóng rồi, chẳng lẽ là người mới vào nghề chưa học thuộc lời thoại?

Không có khả năng.

Tuy nhiên, lai giả bất thiện a.

Đoàn Thiệu rất rành giải quyết những vụ tương tự chủ động đứng ra nói:

- Các vị có phải hay không thành viên của Hồng Bang, nếu phải thì chúng tôi đã được cho phép sử dụng khu vực này, hy vọng các vị nể mặt đừng làm khó.

Không nói đã đóng phí, quá tục, chỉ nói đã được cho phép, rất dễ nghe, không hổ là Đoàn Thiệu, đám người vừa đến không lấy ra được lí do để chèn ép.

Tuy nhiên đám người đó không đến vì tiền, một tên với thân hình thuộc hàng ‘‘nhỏ nhắn’’ nhất trong đám giang hồ thay mặt cho anh em cất giọng nói:

- Đúng vậy, chúng tôi là thành viên Hồng Bang, bất quá hôm nay đến không phải vì việc công mà là việc tư, chỉ cần ông giao ra người có tên Vân Tiểu Mạn chúng tôi sẽ rời khỏi ngay. Lời nhảm không nói nhiều nữa, ông gọi Vân Tiểu Mạn ra đây đi.

Nghe vậy Đoàn Thiệu hơi nhíu mày, việc tư? Việc tư gì lại liên quan đến Vân Tiểu Mạn?

Có khi nào Vân Tiểu Mạn xuất thân từ giang hồ, hôm nay bị kẻ thù cũ tìm đến thanh toán?

Đừng đùa, dù nhìn từ góc độ nào đi nữa Vân Tiểu Mạn cũng không thể nào có liên quan đến dân anh chị được, đánh chết Đoàn Thiệu cũng không tin Vân Tiểu Mạn là người trong giang hồ, cái này đơn giản là bắt người, trắng trợn bắt người, chỉ không biết cô đã đắc tội gì với chúng.

Mà một cô gái yếu đuối đi cùng một đám đầu gấu kết quả thế nào Đoàn Thiệu không dám nghĩ, tuy vì tin đồn khiến hảo cảm với Vân Tiểu Mạn giảm xuống nhưng dẫu sao cô cũng là một thành viên của đoàn phim, một trong những trách nhiệm của người đạo diễn tốt là phải bảo vệ người của mình.

Nếu lần này giao ra Vân Tiểu Mạn, lần sau sẽ giao ra ai nữa đây? Rồi lần sau sau nữa, ai dám đến tìm ông ta hợp tác đóng phim.

Đoàn Thiệu khôn khéo âm thầm lấy ra một cái phong bì lựa lời nói:

- Các vị, trong chuyện này có phải có sự hiểu lầm gì không?

Phong bì là đồ tốt, không nhận là người ngu, tên nhỏ nhắn quen tay dễ làm nhanh như chớp thu lấy phong bì tuồn cho đại ca, nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra không kiên nhẫn quát lên:

- Hiểu lầm? Tôi nói cho ông biết, cô ta dùng súng dọa lão đại của chúng tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày, bây giờ lão đại chúng tôi còn bị chấn thương tâm lí nằm ngây ngốc trên giường, thử hỏi không tìm cô ta đòi công đạo thì tìm ai. Ông chọn đi, giao người, hoặc nghỉ diễn.

Đứng ở phía sau, Trần Mạn Dao thầm cười nhạt, không hổ là giang hồ thời hiện đại làm việc xấu vẫn cần phải có lí lẽ, cô phải công nhận nhận cái cớ của tên nhỏ nhắn sắc bén vô cùng, bởi việc cô dùng súng chĩa vào Khương Hưng là sự thật trăm phần trăm.

Còn mất ăn mất ngủ thì thôi nha, cô làm gì đáng sợ tới mức đó chứ.

Nhưng mà, lời đã nghe thấy, không biến nó thành sự thật thì không hay.

Trần Mạn Dao không để Đoàn Thiệu tiến thoái lưỡng nan nữa bước ra nói:

- Tôi là Vân Tiểu Mạn, tôi đi cùng các anh.

P/s: Mới vào học mùa mới, deadline đang dí, hic hic, sẽ cố gắng khắc phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.